Trước khi bắt đầu lễ nhập học sẽ có hoạt động đón tân sinh, Tỉnh Nguyên Hóa cũng đã nhận được danh sách tiết mục.
Hắn nhìn thoáng qua một chút, không có hứng thú tiện tay ném qua một bên.
Cố Thi đang ngồi ở bên cạnh hắn, tờ đơn tiết mục vừa lúc rơi xuống người cậu.
Cậu cho rằng Tỉnh Nguyên Hóa muốn cho mình nhìn nên nghiêm túc cầm lấy xem, càng xem đôi mắt càng sáng.
Chờ đến buổi tối, Cảnh Nguyên Hóa hẹn mấy thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ cùng nhau chơi bóng.
Hắn một bên thay đồng phục bóng rổ, một bên nói với Cố Thi: “Đến sân bóng rổ với tôi.”
Cố Thi ủi phẳng đồng phục, lại mượn keo xịt tóc của Tỉnh Nguyên Hóa.
Tóc cậu hơi dài đan xen những lọn tóc nhỏ tự nhiên, mềm mại, có độ bồng bềnh sờ vào rất thích.
Tỉnh Nguyên Hóa thò lại gần nhìn một chút, thấy Cố Thi dùng sức ấn mái tóc xoăn của mình vào nếp, sau khi xịt tóc xong, trông nó càng bóng mượt sáng loáng, cậu càng ra sức chải để mình có vẻ trưởng thành hơn.
Tỉnh Nguyên Hóa lúc đầu mới xem còn cảm thấy thú vị, nhưng sau đó Cố Thi lại nghiêm túc vuốt đường chân tóc, vuốt ngọn thôi chưa đủ mà còn phải làm mượt cả chân tóc.
Hắn xem một hồi, càng xem càng thấy xấu.
Hắn chộp lấy keo xịt tóc, túm lấy Cố Thi vào phòng vệ sinh gội đầu. Nhìn Cố Thi không ngừng giãy giụa, hệ thống tò mò hỏi: [Sao cậu phản ứng kịch liệt như vậy?]
“Tối nay có yến tiệc, trẫm muốn mình trông đoan chính một chút.”
[Buổi chiều lúc cậu thiết kế kiểu tóc cho chính mình tôi liền muốn hỏi, cậu không phải hoàng đế triều Thanh, sao nhất định phải vuốt tóc thành bối lặc* gia vậy?]
*Bối lặc: tước vị của quý tộc thời Thanh
“Để thể hiện sức sống của trẫm.”
[Vậy không bằng cậu cạo trọc luôn đi, phản quang trông càng có tinh thần hơn.]
Tỉnh Nguyên Hóa ấn Cố Thi ở trên giường sấy khô tóc, muốn cho mái tóc xoăn của bạn cùng phòng trở lại như cũ.
Hắn xoa xoa đầu cậu, xúc cảm rất tốt, cảm thấy mỹ mãn mà buông tay ra.
Hắn đang muốn rủ Cố Thi cùng đi chơi bóng rổ, còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Phương Gia Ngôn đi vào, vẫy vẫy tay với Cố Thi, cậu vừa rồi còn lạnh mặt, tức khắc lộ ra ý cười nhàn nhạt. Lúc nhìn về phía Phương Gia Ngôn, trong mắt mang theo yêu thích rất rõ ràng.
Tỉnh Nguyên Hóa nhìn Phương Gia Ngôn, lại nhìn nhìn Cố Thi, trong lòng cảm thấy mất cân bằng.
Tỉnh Nguyên Hóa lần đầu trọ ở trường, Cố Thi là bạn cùng phòng đầu tiên của hắn, ý thức lãnh địa của hắn rất mạnh, Cố Thị ở cùng hắn, hắn theo bản năng coi Cố Thi là người một nhà của mình.
Hắn mua cánh gà cho cậu bạn nhỏ cùng phòng, mỗi tuần phát tiền lương cho cậu, vừa mới rồi còn giúp cậu gội đầu sấy tóc.
Hắn đối xử tốt với Cố Thi như vậy, vì sao Phương Gia Ngôn mới tới mà bạn nhỏ lại chạy theo người khác như vậy chứ.
Cố Thi chào Tỉnh Nguyên Hóa chuẩn bị rời đi.
Mới đi được hai bước, Tỉnh Nguyên Hoá đột nhiên gọi cậu lại. Tay cầm bóng rổ, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Cố Thi, cùng tôi đến sân bóng rổ."
Phương Gia Ngôn ở một bên nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng thúc giục, "Bạn học Cố, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh lên một chút."
Cố Thi đứng ở giữa, nghiêng đầu nhìn hai bên trái phải. Hệ thống chỉ cho cậu một chiêu: [Trong nguyên văn nữ chính yêu nam hai trước, hay là giai đoạn đầu cậu chơi với nam hai, giai đoạn sau lại chơi cùng nam chính.]
Thấy cậu không trả lời, hệ thống còn tưởng cậu nghĩ làm vậy không tốt, nói: [Không sao, nữ chính cùng ba người bọn họ ái hận gút mắc, cuối cùng 1v1, vậy khẳng định có hai người phải thầm thương trộm nhớ. Cậu không cần quá đau lòng, sau này bọn họ cũng sẽ có CP của mình mà.]
Nó còn chưa dứt lời, Cố Thi đã vui mừng than một tiếng: [Trạng nguyên lang và đại tướng quân một văn một võ, đều muốn trẫm đi cùng bọn họ. Trẫm được bề tôi tôn kính như vậy, thật không hổ là thiên cổ minh quân*.]
*thiên cổ minh quân: minh quân ngàn đời
[Ờ… Là tôi không đủ hiểu cậu, là lỗi của tôi, sau này sẽ không nghĩ vớ vẩn như vậy nữa.]