Xuyên Nhanh: Những Ngày Tôi Nam Giả Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 47

Tiểu Ngô đứng bên cạnh, hoảng sợ nhìn họ. Cậu ta không nhịn được lùi lại một bước, khi thấy rõ vẻ mặt bối rối ngượng ngùng của Tỉnh Nguyên Hóa, Tiểu Ngô lại lùi thêm một bước nữa.

Cậu ta nhanh chóng mở điện thoại xem lại trạng thái trước đó của Tỉnh Nguyên Hóa, nhờ kinh nghiệm làm đề tổng ôn, lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt.

Tỉnh Nguyên Hóa chỉ nói "Thấy rõ ràng đó là con trai, đừng loan tin bậy bạ", chứ không giải thích họ chỉ là bạn bè. Tiểu Ngô nhìn Tỉnh Nguyên Hóa, rồi lại nhìn Cố Thi. Vậy nếu anh Tỉnh không phủ nhận mối quan hệ vượt quá tình bạn của hai người họ, thì anh ấy phủ nhận cái gì? Chẳng lẽ Cố Thi mới là đại ca, còn anh Tỉnh là chị dâu?

Tỉnh Nguyên Hóa đang ôm Cố Thi để cậu với lên tường, tay áo xắn lên sát người, cơ bắp cánh tay hắn trông càng rõ ràng hơn. Khi vạt áo hơi trượt lên, lờ mờ để lộ cơ bụng săn chắc. Tiểu Ngô không dám gọi hắn là chị dâu. Cậu ta cảm thấy chỉ cần Tỉnh Nguyên Hóa đấm một cái, mình có khi đã được đi gặp ông bà tổ tiên rồi.

Anh Tỉnh dẫn hai tiểu đệ đến một quán xiên nướng mà hắn thích nhất. Thực ra hắn muốn đưa Cố Thi đến một nhà hàng Pháp, hoặc một quán ăn Nhật. Nhưng nghĩ đến những nữ chính giả trai trong truyện, thường nghèo khó nhưng không yếu đuối, không thích quyền quý, mà lòng tự trọng cũng cực cao.

Tuy rằng ở trên người Cố Thi, hắn chỉ thấy vẻ kiều khí, tham tiền và thích làm nũng, nhưng biết đâu đây chỉ nguỵ trang cho yếu đuối của cậu thì sao.

Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm qua, Tỉnh Nguyên Hóa gặp một cô nàng giả trai. Hắn suy đi tính lại, vẫn cảm thấy nên tham khảo phim ảnh, ít nhất sẽ không phạm sai lầm.

Quán xiên nướng nằm ở một khu chợ đêm sầm uất. Chủ quán đặt vài cái bàn bên ngoài, hiện giờ thành phố Ngũ Liễu còn khá oi bức, ngồi ngoài trời thoải mái hơn trong quán. Cố Thi vừa ăn xiên nướng, vừa tò mò nhìn ngó xung quanh.

Sau khi nhận ra mối quan hệ giữa Cố Thi và anh Tỉnh, Tiểu Ngô tự giác cúi đầu, cố gắng biến mình thành phông nền chỉ biết ăn.

Anh Tỉnh uống một ngụm bia lạnh, đè đầu Cố Thi xuống, "Đừng nhìn nữa, có gì hay ho đâu."

Cố Thi trước giờ toàn ở bệnh viện tâm thần, chưa từng thấy chợ đêm, tò mò nhìn khắp nơi, "Hay lắm, lần đầu tiên em thấy."

Anh Tỉnh tưởng cậu đang đùa, cười khẽ không hỏi thêm, giơ tay lau khóe miệng cho cậu.

Cố Thi đang nhìn con phố ồn ào, anh Tỉnh đang nhìn Cố Thi. Tiểu Ngô nhìn hai người họ, chỉ thấy cánh gà trong miệng cũng chẳng còn ngon.

Cố Thi hơi dang hai tay về phía chợ đêm đông đúc gần đó, nói với hệ thống: "Nhìn xem, cảnh đêm phồn hoa này, không hổ là giang sơn của trẫm. Quốc thái dân an, phồn vinh hưng thịnh."

Hệ thống thấy động tác của cậu, vốn định cười nhạo cậu đầu óc có vấn đề. Nhưng nghe cậu nói xong, lại chẳng cười nổi.

Nó nhìn Cố Thi một lúc, thử hỏi: [Tiểu hoàng đế, cậu hâm mộ à?]

Cố Thi mờ mịt ừ một tiếng, hệ thống im lặng, ôm Cố Đại Hoàng đi chơi.

Cố Thi nhìn những ngọn đèn phía xa, đôi mắt sáng lên lạ thường.

Ban đầu Tỉnh Nguyên Hóa định ăn xong xiên nướng sẽ đưa họ về, sáng mai còn có lớp. Nhưng Cố Thi ôm tay hắn làm nũng, nhất định đòi đi dạo thêm. Cậu không mua gì cả, chỉ đi giữa con đường chợ đêm, chắp tay sau lưng nhìn trái ngó phải, như đang tuần tra lãnh địa.

Tỉnh Nguyên Hóa đi theo sau cậu, đi được một lúc thì đột nhiên phát hiện ra một vấn đề. Mỗi khi hắn và Cố Thi sóng vai, Cố Thi đều sẽ bước nhanh hơn hai bước, để hắn và Tiểu Ngô lại phía sau, nhưng không quá xa.

Tỉnh Nguyên Hóa nhìn Tiểu Ngô ngây ngô bên cạnh, rồi nhìn cậu bạn nhỏ cùng phòng đang ngẩng đầu ưỡn ngực phía trước, đột nhiên nhận ra bọn họ đang bị cậu coi như vệ sĩ.

Hắn đang suy nghĩ thì cậu bạn nhỏ cùng phòng bỗng quay đầu lại như muốn kiểm tra xem họ có bị lạc không. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Cố Thi nghiêng đầu nở một nụ cười vui vẻ.

Đèn neon xanh trắng của tiệm cắt tóc ven đường đang xoay chậm rãi, ánh đèn chiếu lên gương mặt Cố Thi, làm sáng lên đôi mắt trong veo kia. Tỉnh Nguyên Hóa chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc này, tim mình đập nhanh hơn bình thường. Tiếng ồn ào của phố xá dường như biến mất. Ngay cả giọng nói của Tiểu Ngô bên cạnh cũng như vọng đến từ nơi xa xăm.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Cố Thi, Tỉnh Nguyên Hóa từ từ cúi người, nâng gương mặt cậu lên.

Cố Thi cảm thấy tình hình có gì đó không ổn. Cậu chỉ vô tình liếc nhìn mấy người trong phòng tập thể hình vài lần thôi mà. Dù những võ sĩ đó có vạm vỡ đến đâu, vừa nhìn qua là biết không phải đối thủ của "tướng quân Tỉnh" rồi.

Sau khi ngắm nghía mấy người kia xong, cậu cố tình quay đầu lại so sánh với Tỉnh Nguyên Hóa một chút. Tỉnh Nguyên Hóa giỏi hơn bọn họ nhiều. Nghĩ đến việc có một dũng sĩ như vậy làm đại tướng quân của mình, Cố Thi không nhịn được mỉm cười.

Vậy mà sao Tỉnh Nguyên Hóa lại đột nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ thế này? Cố Thi chưa từng thấy ánh mắt này bao giờ, hung dữ như muốn nuốt chửng cậu vậy. Chẳng lẽ việc cậu lén nhìn thật sự bị phát hiện rồi? Quả nhiên hoàng đế phải giữ vẻ trầm ổn bình tĩnh, không nên cười bừa.

Thấy ánh mắt Tỉnh Nguyên Hóa càng lúc càng u ám khó hiểu, Cố Thi ôm chặt eo hắn, cố gắng cọ cọ vào ngực hắn làm nũng: "Tỉnh ca ca, Thi Thi đi dạo mệt quá, chúng ta về phòng ngủ được không?"

Động tác cúi người của Tỉnh Nguyên Hóa đột ngột dừng lại. Hắn che miệng Cố Thi lại, cố gắng dùng biện pháp vật lý để xua đi bầu không khí mờ ám vừa rồi.