Tỉnh Nguyên Hóa không muốn bị Phương Gia Ngôn làm phiền, kéo Cố Thi dẫn theo Tiểu Ngô, chuẩn bị trèo tường ra ngoài ăn vặt. Ngũ Liễu nằm ở vùng ngoại ô dựa núi gần sông, phong cảnh rất đẹp, chỉ có điều không tốt là xung quanh không có phố ăn vặt. Tỉnh Nguyên Hóa gọi tài xế riêng, lúc này đang đợi ngoài tường.
Tiểu Ngô buổi tối làm bài tập đến choáng váng đầu óc, lúc Tỉnh Nguyên Hóa đăng vòng bạn bè, cậu ta chỉ liếc qua là thấy ảnh chụp chung thân mật của hai người, đầu óc vừa kéo liền đã gửi một cái "999". Đến khi làm xong bộ đề quay lại xem, mới phát hiện mình nhầm.
Khi bị Tỉnh Nguyên Hóa gọi ra ngoài, cậu ta luôn cảm thấy bất an. Sợ Tỉnh Nguyên Hóa giống như những người khác trong trường, kéo cậu ta đến một góc nào đó rồi đánh. Cho đến khi Cố Thi bị Tỉnh Nguyên Hóa chặn lại ló đầu ra từ phía sau, Tiểu Ngô mới thở phào nhẹ nhõm. Khi có Cố Thi ở bên cạnh, Tỉnh Nguyên Hóa vốn nóng tính lại luôn trở nên đặc biệt kiên nhẫn, ít nhất Tiểu Ngô chưa từng thấy Tỉnh Nguyên Hóa đánh ai trước mặt Cố Thi.
Cố Thi người nhỏ con, nhảy nửa ngày cũng không với tới mép tường. Tiểu Ngô thấy vậy, cảm thấy đây là cơ hội tốt để tăng cường sức mạnh đoàn kết, chủ động nói với Cố Thi, "Cậu lại đây, để tôi nâng mông đẩy cậu lên. Rồi cậu tự bám lấy mép tường, độ cao đó chắc chắn cậu có thể trèo qua được."
Cố Thi gật đầu, kiễng chân dẩu mông ra sau. Tiểu Ngô vừa định đưa tay, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu ta đột ngột quay đầu lại, anh Tỉnh của cậu ta đang đứng phía sau họ, mặt mày hung dữ nhìn cậu ta.
Tiểu Ngô run rẩy, tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng lùi sang một bên, cung kính nói: "Đại ca, mời đi trước ạ!"
Tỉnh Nguyên Hóa trừng mắt nhìn cậu ta một cái, rồi bực bội đè đầu Cố Thi xuống, ghé tai cậu nói nhỏ: "Có phải giả trai lâu quá nên cậu quên mất mình là con gái rồi không, sao có thể để cậu ta nâng cậu lên được chứ."
Cố Thi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Anh nói có lý, nhưng đây là trường nam sinh, em lại không tìm được nữ sinh nào để nâng em."
Dưới ánh sáng mờ mờ, có thể thấy mờ mờ đôi tai đỏ bừng của Tỉnh Nguyên Hóa. Hắn khẽ ho một tiếng, nói nhỏ: "Không phải còn có tôi sao, để tôi nâng em lên."
Cố Thi nghĩ cũng phải, tuy đều là con trai nhưng vẫn phải chú ý một chút. Cậu vỗ vỗ l*иg ngực rắn chắc của Tỉnh Nguyên Hóa, thầm nghĩ quả nhiên là Hoàng hậu, chu đáo thật.
Hệ thống vẫn luôn im lặng, bỗng lên tiếng: 【Tôi vừa định hỏi, cậu không phải luôn kêu phải làm minh quân thiên cổ sao, sao lại cứ dây dưa với đại tướng quân thế?】
"Tỉnh tướng quân ban ngày có thể luyện binh, buổi tối hầu hạ, sẽ không lỡ đại sự đâu."
【Đúng rồi, vừa hay cậu cũng có thể ban ngày làm minh quân, tối làm hôn quân. Hình như cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc hai người là đồng tính luyến ái phải không? Lỡ phụ thân Tỉnh Nguyên Hóa không cho phép thì sao?】
Cố Thi sững người, rồi lầm bầm: "Không được ư? Thật buồn cười, ta sẽ tru di cửu tộc hắn!"
[Lại nữa rồi, cậu vừa giận là đòi tru di cửu tộc, nhưng mấy lần rồi có làm được đâu. Nói chuyện như đang đánh rắm vậy.]
Trong khi Cố Thi đang nói chuyện với hệ thống, Tỉnh Nguyên Hóa xắn tay áo lên, vỗ vai Cố Thi ra hiệu chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Thi vừa nói chuyện vừa chống chân định tạo tư thế như lúc nãy, thì Tỉnh Nguyên Hóa bỗng ôm chặt eo cậu, nhấc bổng cậu lên.
Nhìn thấy bức tường trước mắt, Cố Thi hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Tỉnh Nguyên Hóa nghĩ cậu không biết trèo tường nên bảo: "Duỗi tay bám vào tường đi, tôi đẩy em lên. Tiểu Ngô, cậu làm mẫu cho Cố Thi xem một lần."
Tiểu Ngô vừa nghe xong định làm động tác, thì Cố Thi đột nhiên quay đầu lại nhìn xuống Tỉnh Nguyên Hóa: "Sao anh lại nâng em lên kiểu này, em có ý đó đâu."
Tỉnh Nguyên Hóa sững sờ, ánh mắt bắt đầu tránh né, giọng nói không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Tỉnh Nguyên Hóa ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nhưng, em không phải... Em với tôi, không được. Tôi thấy như vậy không hay lắm, em mau lên đi. Ngoan, đừng làm nũng."
Cố Thi cúi đầu nhìn Hoàng hậu của mình, người này bình thường nói năng hành động cứng rắn như pháo nổ, sao nói đến chuyện yêu đương lại giống đóa hoa kiêu kỳ vậy.
Cậu là Hoàng thượng, làm vua một nước phải bình tĩnh tự chủ, không thể quá chủ động, nếu không sẽ trông như kẻ u mê nhan sắc, ngu ngốc vô năng đáng khinh hạ lưu.
Cậu vỗ mạnh mu bàn tay Tỉnh Nguyên Hóa: "Thả tôi xuống làm lại! Chúng ta là quan hệ gì chứ, cho anh cơ hội mà anh không biết nắm bắt à!"
Tỉnh Nguyên Hóa lại đặt Cố Thi xuống đất. Cố Thi hai tay chống tường, nhón gót quay đầu lại nói với Tỉnh Nguyên Hóa: "Nào, em sẵn sàng rồi, nâng em đi."
Tỉnh Nguyên Hóa im lặng nhìn cậu, ánh mắt trở nên u tối sâu thẳm. Ngón tay hắn hơi run, hít sâu trấn tĩnh rồi lại dời mắt đi.
Hệ thống mải xem Cố Thi chê cười, không để ý đến thần sắc bất thường của Tỉnh Nguyên Hóa, [Tôi nên nói cậu sao đây, dù sao cậu cũng là bệnh tâm thần được nhà nước chứng nhận,phương thức thể hiện tình yêu khác người tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng ít ra cậu cũng nên nghĩ ở đây còn có người khác chứ, xem cậu dọa cậu ta kìa.]
Cố Thi nghe vậy thì sững ra, cậu quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy Tiểu Ngô đang đứng như trời trồng. Nghĩ đến thể diện hoàng gia, cậu đột nhiên xoay người, nắm lấy cổ tay Tỉnh Nguyên Hóa đặt lên eo mình, ngượng ngùng nói: "Quên chuyện vừa rồi đi Tỉnh ca ca, mau đỡ Thi Thi lên nào, Thi Thi muốn ăn xiên xiên."
Tỉnh Nguyên Hóa nhíu mày, cho đến giờ, hắn vẫn không chịu nổi cách nói lặp từ của Cố Thi.