Nói xong, Phương Gia Ngôn đeo kính lên, thầm thở dài. Vẻ mặt anh có chút cô đơn: "Năm lớp 10 khi vừa bắt đầu tuần đầu tiên, tôi đang học Ngữ Văn trên lớp, 9 giờ 15 phút, bạn ngồi trước chỉ ra ngoài cửa sổ kêu có người nhảy hồ. Lúc vớt lên, người đã tắt thở. Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy nữa, nên tranh cử chủ tịch Hội học sinh. Nhưng một năm qua, Ngũ Liễu vẫn là Ngũ Liễu đó. Tôi năm nay lớp 11, còn một năm nữa sẽ rời khỏi Ngũ Liễu."
Anh không nói thêm nữa, mỉm cười trấn an Cố Thi rồi xoay người định đi. Tỉnh Nguyên Hóa gọi lại hỏi: "Anh đi đâu vậy, bắt mấy đứa bắt nạt Cố Thi thuộc nội quy trường rồi à?"
Phương Gia Ngôn lắc đầu: "Thuộc nội quy để sau, tôi phải đến phòng y tế xem bọn họ trước."
Tỉnh Nguyên Hóa ngạc nhiên: "Phòng y tế?"
Phương Gia Ngôn ừ một tiếng, chỉ vào Cố Thi nói: "Em ấy bị tát một cái, là nhẹ nhất, bốn đứa bắt nạt em ấy đều đổ máu rồi."
Sau khi Phương Gia Ngôn rời đi, Tỉnh Nguyên Hóa khóa cửa phòng ngủ lại, kéo Cố Thi ngồi xuống giường.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt Cố Thi, cậu bạn nhỏ cùng phòng mím môi, vẻ mặt ủy khuất. Tỉnh Nguyên Hóa vừa chườm đá cho cậu vừa dịu dàng hỏi: "Em một mình đánh bốn người à?"
Cậu bạn nhỏ cùng phòng vừa nãy còn bình tĩnh, nghe câu đó liền òa khóc. Cậu lao vào lòng Tỉnh Nguyên Hóa, nức nở ủy khuất: "Họ bắt nạt em, đuổi theo em chạy mấy vòng sân thể dục."
Tỉnh Nguyên Hóa xoa cánh tay nhỏ của Cố Thi, nghĩ đến một khả năng: "Tổng cộng chạy bao nhiêu mét?"
Cố Thi suy nghĩ một lúc: "Khoảng 2000 mét."
Học sinh lớp 12 trường Ngũ Liễu bận làm đề, hầu như không tham gia hoạt động thể dục, nhiều lắm là tối ăn no đi dạo quanh sân. Nghĩ đến 2000 mét, Tỉnh Nguyên Hóa liền đoán được Cố Thi đã thắng như thế nào.
Mặt Cố Thi sưng không rõ ràng, nếu về muộn chút nữa chắc sẽ tự biến mất. Cậu dựa vào Tỉnh Nguyên Hóa, mệt đến mức thở hổn hển. Hệ thống thấy cậu thở nặng nhọc vậy, hơi đau lòng: "Bảo cậu chạy vòng quanh họ mà, cậu không nghe. Lần sau gặp thì cứ chạy vòng đi, tránh xa một chút là không sao."
Cố Thi cười lạnh: "Hoang đường, trẫm há phải kẻ nhát gan sợ phiền phức như thế."
"Vậy cậu học Tiểu Ngô đi, đổi avatar thành mấy thứ liên quan đến bóng chày. Trước đây cậu không phải nói không muốn làm quả bóng sao, vậy đổi thành găng tay bóng chày hay áo bóng chày đi. Tôi biết cậu thích avatar Tần Thủy Hoàng bây giờ, nhưng thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tốt mà."
"Trẫm có đổi thì nhiều nhất cũng chỉ đổi thành Đường Thái Tông thôi. Trẫm là thiên tử, đại diện cho mặt mũi quốc gia, hôm nay Tỉnh tướng quân dùng gậy bóng chày làm avatar, trẫm liền cùng hắn đổi sang bóng chày. Ngày mai hắn đổi thành nhân vật trong ‘Vương Giả Vinh Diệu’, chẳng lẽ trẫm còn phải đổi thành ‘Đại Long’ à? Huống hồ, trẫm không phải kẻ tiểu nhân a dua nịnh hót, dựa thế hϊếp người đâu."
"Lại nữa, cậu chạy nhanh quá nên huyết áp dồn lên não bắt đầu nói nhảm rồi hả?"
Tỉnh Nguyên Hóa đẩy Cố Thi đi tắm, còn mình thì gọi điện cho Phương Gia Ngôn hỏi tình hình bên đó. Phương Gia Ngôn nói chuyện dài dòng, một câu kéo thành mấy câu, Tỉnh Nguyên Hóa kiên nhẫn nghe, càng lúc càng thấy phiền.
Nói chuyện mấy phút, Phương Gia Ngôn vẫn chưa nói xong. Đúng lúc Tỉnh Nguyên Hóa định cắt ngang thì Cố Thi từ phòng tắm bước ra. Trước đây thấy Cố Thi không có bộ đồ ngủ tử tế nào để mặc nên Tỉnh Nguyên Hóa đã lên mạng chọn mấy bộ. Kết quả Cố Thi toàn mua đồ ngủ Pikachu với SpongeBob, lúc đầu hắn tưởng bạn cùng phòng thích mấy thứ đáng yêu, sau mới biết Cố Thi chỉ thích màu vàng thôi.
Cố Thi kéo Tỉnh Nguyên Hóa sang một bên, lấy ra bộ vest dự phòng của hắn bắt mặc vào, rồi lấy keo xịt tóc vuốt tóc bóng mượt.
Hệ thống nghi hoặc: "Cậu đang làm gì thế?"
Cố Thi không đáp, bảo Tỉnh Nguyên Hóa ôm eo mình, hai người áp sát nhau chụp một tấm selfie. Chụp xong cậu ngước lên hỏi Tỉnh Nguyên Hóa: "Đăng được không?"
Tỉnh Nguyên Hóa hơi mờ mịt nhưng vẫn gật đầu. Tiếp theo hắn nhờ chiều cao nhìn thấy bạn nhỏ cùng phòng mở ra vòng bạn bè trên wechat, soạn status "Tỉnh ca ca mặc vest đẹp trai quá." kèm tấm ảnh chung vừa chụp.
Cậu soạn xong chưa đăng ngay, kéo tay áo Tỉnh Nguyên Hóa lên để lộ cánh tay săn chắc, chụp thêm tấm. "Hôm nay Tỉnh ca ca cũng tập thể hình trong phòng, anh ấy đấm boxing giỏi quá, tui cũng muốn học. (#nghịch ngợm.jpg)"
Cố Thi đăng trên vòng bạn bè xong, lấy luôn điện thoại Tỉnh Nguyên Hóa nghiêm túc vọc vạch một hồi. Tỉnh Nguyên Hóa tâm trạng rất tốt, hỏi nhỏ: "Sao thế?"
Cố Thi hơi sốt ruột: "Sao không có chia sẻ cho bạn bè, anh mau chia sẻ bài của em đi, hai người cùng đăng giống nhau người ta mới biết quan hệ chúng ta không bình thường, sau này sẽ không có ai đuổi đánh em nữa."
Cậu đợi một lúc Tỉnh Nguyên Hóa vẫn im lặng, Cố Thi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Tỉnh Nguyên Hóa vẫn bình thường chỉ là làn da ngăm đen có chút hồng nhạt không rõ ràng.