Khi Cố Thi xuống lầu, Tỉnh Nguyên Hoá đã chuẩn bị xong bữa tối, đang đợi cậu dưới nhà. Lúc không đi học, Tỉnh Nguyên Hoá thích mang dép lê quần đùi, hoặc giày thể thao đế bằng với bộ đồ thể dục.
Hắn không quá để ý đến cách ăn mặc, lúc nào thoải mái thì mặc thế, đây là lần đầu tiên Cố Thi thấy hắn mặc vest.
Tỉnh Nguyên Hoá dùng keo xịt tóc chải đầu tóc thành kiểu người lớn, đưa bó hoa hồng trong tay cho Cố Thi. Hắn rất lịch sự kéo ghế ra, đỡ Cố Thi ngồi xuống.
Quản gia đứng bên cạnh, khuôn mặt già nua tràn đầy bất lực. Ông đã từng cố gắng ngăn cản cậu chủ, nhưng thất bại. Phía sau ông còn đứng năm cô hầu gái, ai nấy đều cúi đầu, sợ mình cười thành tiếng.
Tỉnh Nguyên Hoá đẩy đĩa bò bít tết đã cắt sẵn đến trước mặt Cố Thi, định nói vài câu âu yếm vừa học được, nhưng lại không biết câu nào thích hợp. Hắn sống lớn đến chừng này, ngay cả một bộ phim tình cảm thanh xuân cũng chưa xem qua, huống chi là nói lời âu yếm.
Nhìn ra cậu chủ đang căng thẳng, quản gia tiến lên một bước ghé tai hắn nói nhỏ: "Cậu chủ hàng ngày cũng đọc tiểu thuyết mà, nam chính trong đó tỏ tình với nữ chính như thế nào, cậu chủ cứ nói y như vậy."
Cậu chủ nhà họ hồi tưởng lại, nói nhỏ: "Nếu tôi nói "Từ hôm nay trở đi, em chính là người của Tỉnh Nguyên Hoá tôi" thì có hơi không phù hợp không?"
Lão quản gia im lặng một lúc lâu, "Cậu chủ, hàng ngày cậu đọc những gì vậy?"
Tỉnh Nguyên Hoá bực bội định xoa đầu, tay giơ nửa chừng lại nhớ ra mình vừa làm kiểu tóc mới. Hắn kéo nhẹ cổ áo vest, cảm thấy sống lớn đến chừng này, chưa bao giờ làm việc gì cẩn thận như vậy.
Cố Thi đang từ tốn ăn bò bít tết ở đối diện, cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn ăn uống vẫn luôn rất văn nhã, còn hơn cả Phương Gia Ngôn. Trông như đã qua huấn luyện nghi lễ chuyên nghiệp, ưu nhã lịch thiệp như xuất thân từ gia đình danh giá. Tỉnh Nguyên Hoá mỗi lần nhìn cậu ăn uống, đều cảm thấy đẹp mắt dễ chịu.
Hắn nhìn chằm chằm Cố Thi một lúc, gõ gõ bàn rồi thở sâu nói: "Cố Thi, từ nay về sau em chính là người của tôi..."
Lão quản gia đứng sau lưng Tỉnh Nguyên Hoá vội vàng đè vai hắn lại, câu nói bị cắt ngang, dũng khí vừa nhen nhóm của Tỉnh Nguyên Hoá lập tức tan biến. Hắn đỏ mặt dùng sức chọc vào đĩa bò bít tết, làm vỡ đĩa sứ thành hai nửa.
Thực ra hắn lo lắng vì làm anh em với Cố Thi quá lâu, Cố Thi chỉ xem hắn như anh trai. Hắn muốn thăng cấp tình bạn lên thành tình yêu, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Đợi Cố Thi ăn xong bò bít tết, Tỉnh Nguyên Hoá đột nhiên đứng dậy đi qua, vươn tay vây Cố Thi vào ghế. Cúi nhìn người anh em ở quá khứ, bạn gái ở tương lai của mình, hắn dịu dàng nói: "Tôi thích em, hẹn hò nhé."
Cố Thi buông nĩa, "Vội vàng thế à."
Tỉnh Nguyên Hoá ừm một tiếng, "Tính tôi nóng vội, nói không kịp suy nghĩ. Đồng ý thì chúng ta hẹn hò ngay, không đồng ý thì tôi sẽ theo đuổi em. Nếu em chê tôi phiền hoặc thật sự không có ý đó, em cứ nói thẳng. Tôi sẽ không làm khó em đâu, sau này chúng ta vẫn là anh em."
Lão quản gia nghe vậy hơi nhíu mày, trong nhà có nhiều hầu gái, ông vẫn luôn làm việc cùng các cô gái trẻ. Tuy tuổi cao nhưng ông luôn theo sát xu hướng. Hiện nay không còn thịnh hành kiểu bá đạo mạnh mẽ đó nữa, làm không khéo sẽ trông rất sến. Vẻ mặt vừa rồi của cậu chủ, ông đứng bên cạnh nhìn cũng thấy sến súa.
Nghĩ vậy nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mình nhìn lớn lên, lão quản gia kéo một cô hầu gái lại, định bảo cô ấy hỗ trợ cậu chủ. Vừa quay đầu lại đã thấy Cố Thi đang đỏ mặt ngượng ngùng, lí nhí nói: "Quá nóng vội, cho tôi chút thời gian suy nghĩ."
Lão quản gia buông tay cô hầu gái ra, ông đã sai, đáng lẽ nên tin tưởng vào ánh mắt của cậu chủ. Người được cậu chủ thích chắc chắn không tệ.
...
Tỉnh Nguyên Hoá và Cố Thi đối diện nhau một lúc lâu, không ai nói gì, phòng ăn đặc biệt yên tĩnh. Lão quản gia thức thời dẫn các hầu gái rời đi, để lại không gian cho đôi tình nhân trẻ, cho họ thoải mái tán tỉnh nhau.
Tỉnh Nguyên Hoá nghi hoặc liếc nhìn quản gia, không hiểu sao mọi người lại bỏ đi hết. Hắn giữ tư thế một lúc thấy mỏi tay, tiện tay kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Cố Thi đối diện cậu.
Cố Thi ngồi thẳng người dựa lưng vào ghế, trong đầu chọc hệ thống, "Giờ ta muốn nói gì đây, ban thưởng cho hắn gấm vóc lụa là hay vàng bạc châu báu?"
[Bệ hạ, cậu không thể nói cái gì mình có sao.]
"Quốc khố trống rỗng, quan lại tham ô, giờ ta chỉ còn lại mỗi Trạng nguyên lang. Ta đem Phương đại nhân gả cho Tỉnh tướng quân, cậu thấy thế nào?"
[Hỏi một câu, cậu muốn Tỉnh Nguyên Hoá tức chết có phải không?]
Bé chibi trong không gian nhập vai quá sâu, thấy Cố Thi thật sự bỏ mặc triều chính để ở bên đại tướng quân, tức giận cầm lụa trắng định thắt cổ, hệ thống vội vàng cứu lụa trắng. Nó mới mua về để trang trí không gian, không thể để bé chibi làm hỏng được.
Một bên trên mặt đất đặt một phong huyết thư, nội dung đại khái là ‘Thiên tử đương triều và hộ quốc đại tướng quân cẩu thả, ngu dốt vô đạo, nước sắp mất.’
Cố Thi xem xong thất thần trong chớp mắt, cậu mờ mịt chớp chớp mắt, rồi cười lạnh một tiếng, "Ta muốn làm gì thì làm, sau này hắn chính là mẫu hậu của ngươi, mau gọi mẹ đi."
Bé chibi vừa được hệ thống thả xuống, nghe Cố Thi nói vậy, Cố Đại Hoàng òa lên khóc. Hệ thống quay cuồng, xoay hai vòng chợt nhớ ra trong nguyên tác nữ chính trước tiên ái muội với nam hai, rồi mới yêu nam chính. Nghĩ đến khả năng điểm sẽ giảm, hệ thống nhặt lụa trắng dưới đất lên, chuẩn bị kết liễu đời Thống.