Xuyên Nhanh: Những Ngày Tôi Nam Giả Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 37

Sau khi bác sĩ Trần và Cố Thi thông đồng với nhau xong, ônh kê cho cậu một lọ thuốc. Ông nói với Tỉnh Nguyên Hoá uống trong hai ngày là sẽ khỏi.

Tỉnh Nguyên Hoá cầm lọ thuốc lên xem, "Dầu cá à?"

Bác sĩ Trần giả vờ không nghe thấy, vội vàng dặn dò thêm về thuốc hạ sốt và thuốc cảm. Các loại thuốc khác ông tạm thời không mang theo, vì Cố Thi khỏe mạnh nên ông không có thuốc phù hợp. Dầu cá vốn là mang cho vợ, tan làm còn phải mua thêm một lọ nữa.

Sau khi bác sĩ Trần đi khỏi, Tỉnh Nguyên Hoá càng nghĩ càng thấy không ổn. Thái độ tiêu cực, lười biếng của bác sĩ Trần quá rõ ràng, Tỉnh Nguyên Hoá ngửi thấy mùi dối trá từ lọ dầu cá.

Hắn khoá cửa phòng ngủ lại, quay người nhìn về phía Cố Thi đang nằm trên giường giả vờ ốm. Cậu bạn nhỏ cùng phòng mí mắt giật giật, ngón tay đặt bên cạnh vô thức co lại rồi thả lỏng. Xem ra kỹ năng diễn xuất của cậu chỉ giỏi ở khóc lóc, còn giả vờ bệnh thì không rành lắm.

Ban đầu Tỉnh Nguyên Hoá định xách cổ Cố Thi dậy, nhét dầu cá vào miệng cậu, để cậu

nhớ kỹ đừng nghịch ngợm nữa. Làm vậy chắc chắn Cố Thi sẽ khóc, lúc đó hắn dỗ dành là được.

Tỉnh Nguyên Hoá vừa nắm cổ áo Cố Thi, ánh mắt lướt qua ngực Cố Thi đang đắp chăn. Động tác hắn khựng lại, chợt nhận ra đây không phải tiểu đệ của mình nữa, mà là vợ mình.

Hắn buông lỏng tay, cẩn thận vuốt phẳng lại quần áo xộc xệch. Đặt lọ dầu cá sang một bên, hắn ghé tai Cố Thi nói nhỏ: "Thi Thi, nếu mệt thì em cứ ngủ trước đi. Khi nào tỉnh dậy, chúng ta cùng ăn tối nhé. Điện thoại để bên gối đầu, có chuyện gì thì gọi cho anh."

Nói rồi, hắn xoa xoa đầu Cố Thi. Lúc trước hắn còn đang thắc mắc, tại sao mỗi khi đối mặt với Cố Thi, ở thời khắc quyết định hắn lại lùi bước, hoàn toàn không nỡ để Cố Thi chịu ủy khuất. Hoá ra trong tiềm thức, hắn đã xem cậu bạn nhỏ cùng phòng như bạn gái rồi.

Cha Tỉnh Nguyên Hoá nɠɵạı ŧìиɧ và bạo lực gia đình, khi Tỉnh Nguyên Hoá 10 tuổi, hắn tận mắt chứng kiến mẹ nhảy lầu tự tử sau khi bị cha say rượu đánh đập. Từ đó về sau hắn thề, sau này hắn tuyệt đối không trở thành người như cha, tuyệt đối không để người phụ nữ của mình chịu một chút uất ức nào.

Trước đây hắn không rõ cảm xúc của mình, nên đối xử với Cố Thi như đối với anh em bình thường. Anh em là anh em, vợ là vợ. Tuy đều rất quan trọng, nhưng cách đối xử chắc chắn không giống nhau.

Hắn thích cùng anh em chơi bóng rổ đấu võ, nhưng trực giác mách bảo hắn, người bình thường tuyệt đối không đè vợ lên sàn đấu để đánh.

Tỉnh Nguyên Hoá đứng dậy trở lại phòng làm việc, vừa tra cứu tài liệu trên mạng vừa nghiêm túc ghi chép. Vài phút sau, Tỉnh Nguyên Hoá nhìn chằm chằm vào sổ tay trầm tư. Hắn gọi điện cho trợ lý Tiểu Ngô, "Thế nào vừa là cún con vừa là tiểu chó săn?"

Tiểu Ngô đang làm bài tập, trong điện thoại vẳng lại tiếng viết, "Chó á? Anh Tỉnh muốn nuôi chó à?"

Tỉnh Nguyên Hoá xoay xoay bút, "Không phải, ở chung với bạn gái, lúc nào thì làm cún con, lúc nào thì làm chó săn lớn. Kiến thức lý thuyết tôi nắm được rồi, tôi muốn biết làm sao để thực hành."

Tiếng viết đột nhiên ngừng lại, Tiểu Ngô ho nhẹ một tiếng nói: "Không được đâu anh Tỉnh, chúng ta còn chưa đủ tuổi không thể thực hành được."

"Cậu nói gì thế, tôi chỉ nói thực hành thôi mà."

Tiểu Ngô im lặng một lúc lâu, "Vậy theo tiêu chuẩn của anh Tỉnh, hiện tại anh chỉ có thể hoàn thành phần chó con thôi. Chó săn lớn phải đợi sau 18 tuổi mới được xem xét, học sinh không được thực hành."

Động tác xoay bút của Tỉnh Nguyên Hoá khựng lại, hắn trầm giọng hỏi: "Có phải như tôi nghĩ không, nếu vậy thì cậu nói cho tôi biết làm chó con như thế nào đi."

Tiểu Ngô suy nghĩ một lát, "Đại khái là làm nũng dính người, nhưng không làm người khác ghét. Cố Thi đôi khi giống như một chú cún con vậy, anh Tỉnh có thể học hỏi cậu ấy nhiều hơn."

Sau khi cúp máy, Tỉnh Nguyên Hoá chìm vào suy tư. Hồi tưởng lại bộ dạng làm nũng hàng ngày của Cố Thi, rồi lại nghĩ đến hình ảnh có thể xuất hiện khi mình làm nũng.

Hắn cảm thấy nếu hắn ôm Cố Thi gọi "Cố ca ca", cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn có thể sẽ lái xe trốn sang nhà Phương Gia Ngôn cả đêm để lánh nạn.

...

Trong phòng ngủ, hệ thống và Cố Thi nhìn nhau, hệ thống run rẩy, [Hắn gọi cậu là Thi Thi á? Eo ôi, ghê quá.]

Cố Thi đỏ mặt gật đầu, "Ghê gì chứ, đó là tên thân mật của ta mà."

[Tôi vẫn luôn muốn hỏi, sao cậu lại đỏ mặt thế, cậu cũng thích hắn à?]

Cố Thi che ngực nhỏ giọng nói: "Ta và hắn cũng coi như có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, gần như là vợ chồng rồi. Tên con ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ gọi là Cố Nhị Hoàng."

[Cậu bốn bỏ lên năm còn rất lợi hại, cứ đà này thì chẳng mấy chốc sẽ con cháu đầy đàn đấy.]

Cố Thi ngủ một giấc ngon lành, mơ một giấc mơ lung tung. Trong mơ cũng có người ôm cậu vào lòng, lúc gọi cậu là Thi Thi lúc gọi cậu là Thánh Thượng. Tỉnh dậy cậu nhìn chằm chằm vào gối đầu ngẩn người, hệ thống thấy vậy tò mò hỏi: [Sao thế bệ hạ?]

Cố Thi cắn chặt môi sắc mặt tái nhợt, "Trong mơ ta bị một người đàn ông không rõ mặt ôm, ta... nɠɵạı ŧìиɧ mất rồi."

[... Đây là định nghĩa nɠɵạı ŧìиɧ của bệnh nhân tâm thần sao, ui da.]