Quản gia đứng đợi ở cửa, Tỉnh Nguyên Hóa nghiêng đầu ra hiệu cho ông ta đi xa một chút để nói chuyện. Thấy khóe miệng Tỉnh Nguyên Hóa vô thức nhếch lên, lão quản gia cảm khái nói: "Từ sau sự kiện năm đó, cậu chủ đã lâu không cười như vậy. Thấy cậu chủ vui vẻ thế này, tôi cũng rất mừng. Lão gia vốn rất cởi mở, nếu cậu chủ muốn tìm một người bạn trai, tin là ông ấy cũng sẽ không phản đối đâu."
Khi bế Cố Thi vào, Tỉnh Nguyên Hóa đã khoác thêm một chiếc áo để che cho cậu. Hiện tại ngoài hắn và Phương Gia Ngôn ra, không ai biết Cố Thi là nữ giả nam trang. Hắn đã hứa sẽ không tiết lộ bí mật của Cố Thi cho ai, nên chắc chắn sẽ không nói ra.
Dưới ánh mắt vừa vui mừng vừa lo lắng của lão quản gia, Tỉnh Nguyên Hóa ho nhẹ một tiếng, nói không tự nhiên: "Cố Thi đêm nay ở tạm đây, em ấy bị cảm, chuẩn bị ít canh nóng nhé."
Hắn dừng lại một chút, tai hơi ửng hồng, "Mua thêm vài bộ đồ lót nữ và áo ngực sạch về nữa."
Lão quản gia sửng sốt, "Sao lại cần đồ lót nữ?"
Tỉnh Nguyên Hóa không muốn để người khác biết thân phận của Cố Thi, hắn hơi nhíu mày, "Chú Lý, đừng hỏi nhiều."
Lão quản gia mù mờ gật đầu, "Vậy size áo cần bao nhiêu ạ?"
Tỉnh Nguyên Hóa lộ vẻ nghi hoặc, suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Lấy size L."
Trong mắt lão quản gia hiện rõ vẻ bối rối. Những nếp nhăn trên gương mặt già nua lúc này như vặn xoắn lại, tựa hồ có thể tạo thành một dấu hỏi chấm.
Tỉnh Nguyên Hóa cũng rất khó hiểu, hắn rõ ràng nhớ đồng phục của Cố Thi là size L. Lần trước giúp Cố Thi giặt đồng phục hắn đã thấy, size quần áo một người mặc chắc cũng không khác nhau lắm.
Sao quản gia lại nghi hoặc thế nhỉ, chẳng lẽ đồ lót giống giày, có cách tính size riêng?
Hắn cố gắng lục lọi trong trí nhớ 16 năm của mình, nỗ lực tìm kiếm chút kiến thức về giới tính từ bóng rổ, súng ống, quyền Anh. Hắn mơ hồ nhớ ra hình như đã nghe qua gì đó về ABCD, nhưng Cố Thi là chữ cái tiếng Anh nào thì hắn không rõ lắm.
Hắn định nói "Vậy lấy free size đi", nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không ổn, cuối cùng hắn thử nói: "C"
Lão quản gia im lặng một lúc lâu, "Cậu chủ không biết à? Cái này không nên đoán bừa, không vừa sẽ rất khó chịu khi mặc. Nếu không rõ thì cậu có thể hỏi cô gái kia. À không, vẫn nên không hỏi thì hơn, dù sao nam nữ khác biệt. Tôi sẽ mang về mỗi size vài cái, chắc sẽ có cái vừa. Size L cậu chủ nói chắc là size áo ngực, tôi cũng sẽ mang về luôn."
Sau khi lão quản gia đi khỏi, Tỉnh Nguyên Hóa vội lôi điện thoại ra tra cứu. Học xong từ Baidu, Tỉnh Nguyên Hóa đứng tại chỗ suy tư hồi lâu, rồi quay lại phòng ngủ Cố Thi đang nghỉ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, "Em... em mặc nội... em…tôi…mẹ kiếp….Tối nay em muốn ăn gì, tôi bảo đầu bếp làm cho."
Cố Thi đang xoa dầu gội lên đầu, nhìn miếng silicon giả đặt bên cạnh, rồi lại nhìn cánh cửa kính mờ phòng tắm đang phủ đầy hơi nước. Cậu chắc là chưa lộ thân phận nam giả nữ cải nam trang, vừa nãy còn là đại tướng quân sắt đá nhu tình, sao giờ lại trở nên táo bạo thế này.
"Hắn nói chuyện thì nói, sao lại chửi người chứ?"
Hệ thống nhìn một đống kí tự bị che mờ mà ngớ người, thấy tin nhắn cầu cứu của cậu liền cười khúc khích, [Không sao đâu, nam chính vốn là vậy, tự làm mình luống cuống thôi.]
...
Bác sĩ gia đình được Tỉnh Nguyên Hóa gọi đến khám bệnh, trước khi vào phòng ngủ còn bị Tỉnh Nguyên Hóa dùng ánh mắt dằn mặt một hồi. Ông ta đã nói chuyện với quản gia, biết bệnh nhân trong phòng là bạn trai nhỏ của cậu chủ nhà họ Tỉnh.
Có lẽ hiện tại chưa phải, nhưng nhìn ánh mắt Tỉnh Nguyên Hóa, chắc đã thành ứng cử viên rồi. Bầu không khí giữa hai người trông rất ái muội, chuyện ra nước ngoài đăng ký kết hôn chắc cũng chỉ là sớm muộn.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ nằm một nam sinh người nhỏ gầy. Cậu trông khoảng 16 tuổi, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, mặt tròn mắt to, vừa có sự tươi trẻ đặc trưng của thiếu niên, lại mang chút ngây thơ đáng yêu.
Cậu đang nhắm mắt, nhíu mày, dường như rất khó chịu. Bác sĩ Trần sờ trán cậu, rồi nhờ Tỉnh Nguyên Hóa giúp đỡ, kiểm tra cổ họng bệnh nhân. Sau khi xem xong, bác sĩ Trần khó hiểu cắn môi, lại lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho Cố Thi.
Làm xong tất cả, ông ta hơi ngơ ngác ngồi xuống một bên.
Thấy bác sĩ Trần im lặng, Tỉnh Nguyên Hóa trầm giọng hỏi: "Em ấy sao rồi, cứ nói thẳng đi. Nhiều nhất cũng chỉ là cảm sốt thôi, lề mề làm gì."
Bác sĩ Trần đang phân vân, không biết nên nói thế nào với Tỉnh Nguyên Hóa rằng cậu bạn trai tiềm năng của hắn không những không bị bệnh, mà gần đây còn được ăn ngon uống tốt. Cứ thế này, đùi sẽ dễ béo thành nếp đấy.
Bác sĩ Trần định mở miệng, bỗng cảm thấy vạt áo blouse trắng của mình bị kéo mạnh. Ở góc khuất tầm nhìn của Tỉnh Nguyên Hóa, một bàn tay chống vào lưng bác sĩ Trần, đang không ngừng vỗ vỗ.
Ông quay tay lại nắm cổ tay Cố Thi, gõ hai cái lên đó. Ý bảo đã nhận được tín hiệu, dừng tay đừng đánh nữa.