Xuyên Nhanh: Những Ngày Tôi Nam Giả Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 32

Trong phòng tắm biệt thự ngoại ô nhà họ Phương, Cố Thi cẩn thận quấn xong băng. Đợi một lúc không nghe thấy tiếng hét của hệ thống, cậu tò mò hỏi: "Sao lần này cậu không hét lên? Con chip mới chống chịu tốt vậy à?"

Hệ thống đang vuốt ve bé chibi trong không gian, nghe vậy ngờ vực hỏi: "Cậu không phải đang tắm sao? Khi chủ nhân không mặc quần áo, hệ thống sẽ bị che mờ hoàn toàn, tôi không thấy được tình hình bên ngoài. Có chuyện gì vậy, vừa rồi xảy ra chuyện gì à?"

Một dấu chấm than bật lên trên đầu bé chibi trong không gian, nó rụt cổ cảnh giác, nhanh chóng chạy khỏi hệ thống.

Đợi con trai cưng chạy xa, Cố Thi mới bình tĩnh lên tiếng: "Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là lúc tôi quấn băng, nam chính thứ hai Phương Gia Ngôn đột nhập vào thôi."

Hệ thống ngẩn người, òa khóc nấc lên. Trong tiếng khóc của hệ thống, Cố Thi mặc quần áo xong bước ra khỏi phòng tắm. Phương Gia Ngôn đang ngồi trên ghế, dường như có điều gì muốn nói với cậu.

Thấy Cố Thi đi tới, Phương Gia Ngôn khẽ ho một tiếng, dịu dàng nói: "Anh đã thấy hết rồi. Muốn làm người ta mất trí nhớ, đánh từ bên ngoài là vô dụng."

Vừa nói anh vừa tịch thu chai sữa tắm Cố Thi giấu sau lưng. Sau khi thu "vũ khí" của cậu, Phương Gia Ngôn vỗ vai Cố Thi an ủi, ánh mắt lướt qua ngực cậu rồi nhanh chóng thu lại.

Anh đỏ tai, đẩy kính lên nói: "Em đừng căng thẳng, là anh phản ứng thái quá rồi. Đã là trường cho em nhập học, chứng tỏ họ nghĩ em sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của trường. Anh hỏi thẳng nhé, em là người lưỡng tính, hay là đã phẫu thuật ở nước ngoài rồi? Em đừng căng thẳng, chủ yếu là phẫu thuật có thể có một số lưu ý. Lát nữa đầu bếp sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya, em có kiêng gì không, anh sẽ báo trước với đầu bếp."

Tiếng khóc của hệ thống đột ngột dừng lại, Cố Thi ngơ ngác nhìn anh: "Hội trưởng, sao anh lại nghĩ phức tạp vậy?"

Phương Gia Ngôn sững người, anh nhìn Cố Thi rồi cúi đầu nhìn ngực cậu, gương mặt điển trai nhanh chóng đỏ bừng lên.

Anh như nhà sư nhập định, ngồi im trên ghế hồi lâu rồi thở dài: "Là anh nghĩ phức tạp à? Vậy ý em là em có sở thích mặc đồ khác giới phải không? Không sao, chuyện em đeo miếng silicon anh sẽ giúp em giấu."

Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: "Ừm, theo một nghĩa nào đó, anh ta nghĩ theo hướng đơn giản quá rồi."

Cố Thi nhìn Phương Gia Ngôn một lúc, định nói thêm vài câu thì bị anh đẩy ra ngoài ăn khuya.

Đợi Cố Thi đi khỏi, Phương Gia Ngôn khóa cửa lại. Anh đi vòng quanh phòng vài vòng rồi ngơ ngác ngồi xuống giường.

Học sinh nhập học đều có hồ sơ, Cố Thi không quyền không thế cũng chẳng có khả năng giả mạo giới tính, trường chắc chắn biết giới tính thật của cậu. Vậy việc trường cho cậu vào hẳn đã được cân nhắc kỹ lưỡng.

Một ngôi trường danh giá thế này, không có lý do gì lại nhầm lẫn cả giới tính học sinh, anh rất tin tưởng vào trường mình.

Phương Gia Ngôn thả lỏng tâm trạng, định thở phào nhẹ nhõm thì chợt nhớ đến thái độ chiếm hữu bất thường của Tỉnh Nguyên Hóa đối với Cố Thi, anh lại không kìm được mà căng thẳng.

Trước đó anh từng thấy Tỉnh Nguyên Hóa và Cố Thi ôm ấp trong rừng cây nhỏ, anh đến hỏi thì cả hai còn lừa anh nói chỉ đùa giỡn.

Giờ nghĩ lại, quả nhiên là yêu sớm rồi. Không được, anh phải theo dõi sát sao mới được.

Cố Thi ngồi trong nhà ăn rộng rãi, hệ thống trong đầu cậu hỏi: "Tôi đang nghĩ, cậu nói xem nam hai này là ngốc thật hay giả ngu vậy?"

"Trạng nguyên lang thông minh hơn người, đương nhiên là giả vờ thôi. Văn nhân tâm tư tinh tế, anh ấy muốn cho ta một bậc thang thôi. Nếu đổi thành võ tướng, chắc chắn sẽ thành tai họa."

Nói đến đây, Cố Thi chợt nhớ ra ngày mai mình phải chủ động lao vào tai họa, nghĩ lại trong lòng còn hơi e ngại. Cậu gọi bé chibi không gian ra, viết cho nó một bản di chúc. Phòng khi đại tướng quân ám sát hoàng đế thành công, giang sơn rơi vào tay nhà họ Tỉnh.

Đêm đó, hệ thống vẫn luôn lo lắng về nhiệm vụ ngày mai. Nó muốn bàn bạc với Cố Thi về công việc liên quan, vừa ra ngoài đã thấy ký chủ của nó ngủ say như chết. Không chỉ vô tâm vô phế, còn ngáy ầm ĩ.

Hệ thống chạy sang phòng bên than thở với đối tượng của mình, nó mới ra lò tuổi còn trẻ, sao lại gặp phải một ký chủ như vậy.

Nghe 1314 nói xong, 5210 an ủi: "Không có cách nào, ai bảo ông chủ trả thù lao nhiều thế. Cố chịu đựng đi, nói thật nếu đầu óc cậu ta tốt, em cũng đâu có cơ hội nhận nhiệm vụ này."

Hệ thống nghĩ cũng đúng, ký chủ của nó khi còn sống đã chịu bao nhiêu khổ, sau khi chết được hưởng chút phúc cũng tốt.