Tỉnh Nguyên Hóa nghẹn một bụng lửa giận, lạnh giọng hỏi: "Cố Thi đâu?"
Phương Gia Ngôn cảm thấy giọng người gọi điện rất quen, anh cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình, Cố Thi đặt tên là "Hộ bộ Thượng thư".
Anh suy nghĩ nghiêm túc một lúc, chỉ biết đây là chức quan quản lý tiền bạc thời cổ đại. Nghĩ đến đây, anh thăm dò hỏi: "Anh là sếp của Cố Thi à? Là anh Lý ở cửa hàng tiện lợi phải không?"
Người bên kia cười lạnh một tiếng: "Anh nói trước anh là ai đi."
Phương Gia Ngôn dịu dàng giải thích: "Em là học trưởng của Cố Thi, họ Phương. Cậu ấy đang tắm, tạm thời không nghe điện thoại được. Nếu có việc gì gấp, anh có thể nhờ em chuyển lời hoặc chờ lát nữa..."
Anh chưa nói hết câu, trong điện thoại đã vang lên một tiếng gầm lạnh lẽo: "Phương Gia Ngôn? Tại sao giờ này Cố Thi lại ở nhà anh? Anh bảo cậu ta ngài Tỉnh gọi điện, bảo cậu ta cút ra đây cho tôi!"
Nhà họ Phương có nhiều bất động sản, chỉ riêng ở thành phố Ngũ Liễu đã có bảy nơi lớn nhỏ. Sau khi nghe Phương Gia Ngôn chuyển lời, Cố Thi co rúm trong bồn tắm, không dám động đậy, vẫn ôm chút hy vọng.
Hệ thống thúc cậu: "Cậu sợ cái gì, không phải cậu rất giỏi sao?"
Cố Thi vỗ vỗ con vịt nhựa trong bồn: "Trẫm mơ hồ cảm thấy có sát khí."
Phương Gia Ngôn cầm điện thoại gọi một tiếng, phòng tắm không ai đáp lại. Anh nói với Tỉnh Nguyên Hóa bên kia điện thoại: "Cố Thi không trả lời, có lẽ ngủ quên khi tắm rồi, tôi vào xem thử."
Tỉnh Nguyên Hóa vừa mới gào đòi gặp Cố Thi, đột nhiên im lặng kỳ lạ một thoáng, rồi lại gầm lên hung dữ hơn: "Không được vào! Thôi, anh cho tôi địa chỉ, tôi qua đón cậu ấy."
Tính Tỉnh Nguyên Hóa nổi nóng là nổ, lửa giận vừa bùng lên, cả người như pháo hoa thành tinh.
Phương Gia Ngôn tính tình ôn hòa, nói chuyện từ tốn: "Cố Thi chỉ đến nhà tôi ở một đêm thôi, cậu đừng kích động quá. Nếu cậu gấp thì tôi vào phòng tắm xem sao, còn nếu không gấp... Khoan đã, trong phòng tắm lâu thế mà không có động tĩnh gì, tôi hơi lo."
Tỉnh Nguyên Hóa ngồi trong xe sốt ruột, bóp nát mấy quả sơn tra trong túi. Hắn bực bội vắt nước sơn tra: "Cậu ấy đâu phải trẻ con, người cao 1m65 rồi làm sao chìm xuống đáy chết đuối được? Anh đừng vào, anh quay lại đi!"
"Tôi thích ngâm bồn tắm lớn, đó là đặt riêng cho tôi. Tôi còn chìm được, đừng nói cậu ấy."
Vừa nói anh vừa dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng tắm, vào chưa được mấy bước, Phương Gia Ngôn thấy Cố Thi đang đứng trong bồn. Bồn tắm che khuất nửa người cậu, chỉ thấy được từ eo trở lên.
Lúc Phương Gia Ngôn vào, cậu đang quấn băng vào người. Qua làn hơi nước mờ ảo, có thể thấy mơ hồ đường cong rõ rệt trên ngực cậu.
Phương Gia Ngôn chợt trợn tròn mắt, trong điện thoại vẫn thỉnh thoảng vọng ra tiếng Tỉnh Nguyên Hóa, nhưng anh đã không còn tâm trí để ý đến hắn nữa.
Cố Thi dường như cũng giật mình, đang ngơ ngác nhìn anh. Hai người đối diện nửa giây, mặt Phương Gia Ngôn nhanh chóng đỏ bừng.
Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, không biết Cố Thi dùng nước nóng thế này là để tắm hay là nấu chín bản thân, tóm lại Phương Gia Ngôn chẳng nhìn rõ được gì.
Anh chỉ mơ hồ thấy một chút, theo kinh nghiệm 17 năm cuộc đời, đường nét đó chắc chắn không phải cơ ngực đàn ông. Kết hợp xem xét nhiều yếu tố, giờ chỉ còn lại một khả năng khác.
Phương Gia Ngôn không nói gì, anh lặng lẽ rời khỏi phòng tắm, đóng cửa cẩn thận rồi nói với Tỉnh Nguyên Hóa bên kia điện thoại: "Tối nay có lẽ không tiện lắm, cậu đừng qua nữa. Tôi sẽ chăm sóc Cố Thi tốt, cậu đừng lo."
Trước khi tiếng gào của Tỉnh Nguyên Hóa vọng tới, Phương Gia Ngôn nhanh chóng cúp máy.
Chiếc xe riêng đậu ngoài biệt thự nhà họ Tỉnh rung lắc dữ dội hai cái, tài xế riêng của Tỉnh Nguyên Hóa ngồi phía trước, lặng lẽ nhìn cậu chủ nhà mình nổi giận mà bất lực.
Tỉnh Nguyên Hóa gọi lại, bên kia không ai bắt máy nữa. Hắn đấm mạnh vào ghế, hắn còn sống sờ sờ đây, bao giờ đến lượt Phương Gia Ngôn chăm sóc cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn chứ.
Bồn tắm Phương Gia Ngôn đã dùng còn cho Cố Thi dùng, giờ là hai người ngâm một bồn, sau này có khi còn tắm chung luôn, còn tiết kiệm được tiền nước tiền điện.
Tỉnh Nguyên Hóa gọi đi gọi lại, Cố Thi không nghe máy lấy một cuộc. Nghĩ đến việc Phương Gia Ngôn vào phòng tắm rồi đột ngột cúp máy, Tỉnh Nguyên Hóa có lý do để nghi ngờ anh ta đã thấy thứ không nên thấy.
Cố Thi là tay sai của hắn Tỉnh Nguyên Hóa, là bạn cùng phòng của hắn, sao có thể để người khác nhìn thấy. Bình tĩnh lại một chút, Tỉnh Nguyên Hóa thở dài, bực bội xoa xoa mi tâm, không hiểu sao mình lại trở nên hẹp hòi như vậy.
Tài xế xem một lúc rồi thấy tình hình không ổn. Cậu chủ tính tình đúng là nóng nảy, nhưng hiếm khi dễ nổi giận như hôm nay. Bình thường ít khi quát tháo, nhiều lắm là hừ lạnh một tiếng.
Lần này trong cơn giận dữ của hắn, dường như còn pha lẫn lo lắng, và ghen tuông khó che giấu.
Liên tưởng đến những manh mối rời rạc Tỉnh Nguyên Hóa để lộ khi gọi điện vừa rồi, tài xế dò hỏi: "Cậu chủ đang yêu à? Cô Cố đó đêm hôm khuya khoắt ở cùng đàn ông khác, cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ sao?"
Tỉnh Nguyên Hóa lạnh lùng nhìn tài xế, anh ta nuốt nước bọt rồi bổ sung nhỏ nhẹ: "Đối thủ là nhà họ Phương phải không? Cô Cố đó chắc hẳn là cô gái rất tốt. Con gái được cậu chủ để mắt tới chắc chắn hiền lành dễ thương không thể nɠɵạı ŧìиɧ, có phải giữa hai người xảy ra hiểu lầm gì không?"
Tỉnh Nguyên Hóa suýt bị tài xế của mình chọc cười: "Anh vẫn không biết nhìn không khí như vậy, tháng này anh vẫn không được thưởng đâu. Im miệng lái xe đi, trong vòng nửa tiếng phải đến biệt thự ngoại ô nhà họ Phương. Tối nay không tìm được cậu ta, chúng ta đều không được ngủ."
*Cách đọc “anh ấy” - 他 【tā】 và “cô ấy”- 她 【tā】trong tiếng Trung giống nhau nên khi nói sẽ không phân biệt được là nam hay nữ