Sáng sớm hôm sau, Cố Thi mơ màng tỉnh dậy. Vừa ra khỏi cửa đã bị Phương Gia Ngôn đứng chờ sẵn giữ lại, nói chuyện nửa tiếng đồng hồ. Tóm tắt nội dung cuộc trò chuyện, đại khái là không nên yêu sớm.
Xem ra Cố Thi là nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần không yêu sớm là được. Cố Thi cũng không hiểu tại sao anh lại có ám ảnh sâu sắc về chuyện yêu sớm như vậy. Trong nguyên tác, sau khi nữ chính tỏ tình, Phương Gia Ngôn không từ chối. Nhìn có vẻ thẳng thắn vô tư, thực ra là hai bên cùng có lợi.
Nghe xong, hệ thống giải thích: "Nữ chính tỏ tình với anh ta là vào học kỳ sau của lớp 12, lúc đó Phương Gia Ngôn đã qua 18 tuổi, người trưởng thành yêu đương không tính là yêu sớm."
"Nghiêm khắc thật, thấm thía tâm can ta."
Điện thoại Cố Thi có ba cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn, có vẻ như Tỉnh Nguyên Hóa cứ gọi một cuộc là gửi một tin nhắn.
Tin đầu tiên chất vấn cậu tại sao lại đến nhà Phương Gia Ngôn, tin thứ hai bảo cậu nhanh chóng nghe máy, tin cuối cùng chỉ có ba chữ "Cậu xong rồi".
Mỗi lần nhìn thấy ba chữ đó, Cố Thi đều cảm thấy lạnh sống lưng. Hệ thống hơi khó hiểu: "Tỉnh Nguyên Hóa chưa bao giờ đánh cậu, cậu sợ cái gì?"
"Ta sợ hắn trừ lương, chỉ cần ta không gọi lại, hắn sẽ không nhớ đến chuyện trừ lương."
Hệ thống cười nhạt một tiếng: "Lo lắng của cậu thừa thãi rồi, tiền lương chắc bị trừ hết từ tối qua rồi."
Theo diễn biến nguyên tác, hôm nay nữ chính định ra ngoài làm thêm phát tờ rơi. Sau đó bị mưa xối ướt, cảm lạnh sốt cao, lộ thân phận nữ trước mặt nam chính.
Cố Thi đến đúng địa điểm và thời gian trong nguyên tác, nơi nữ chính xuất hiện. Cậu cẩn thận lén lút đến gần, từ góc đường nhìn trộm cửa hàng tuyển người làm thêm. Ở đó không có bóng dáng đáng ngờ của Tỉnh Nguyên Hóa, chỉ có một người mặc đồ gấu bông đang phát tờ rơi.
Đối diện người gấu có một chiếc siêu xe dừng lại, Cố Thi cố tình đi qua nhìn lướt qua, trong xe không có đại tướng quân đằng đằng sát khí. Hệ thống trong đầu bỗng kêu lên nhẹ một tiếng, Cố Thi nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
"Tôi có thể mơ hồ cảm nhận được năng lượng của nam chính, hình như hắn ở gần đây."
Cố Thi căng thẳng nhìn về phía thùng rác bên cạnh, nhặt một viên gạch dưới đất chặn nắp thùng rác lại.
Hệ thống nhìn cậu chết lặng: "Cậu nghĩ thùng rác này chứa được hắn sao?"
"Chứa được ta thì chứa được đại tướng quân."
"Đâu phải ai cũng như cậu, nhóc rác rưởi."
Người gấu đứng trước cửa hàng từ từ xoay người, Tỉnh Nguyên Hóa nhìn qua lỗ nhỏ trên đầu gấu bông, thấy Cố Thi đang lần lượt chặn kín ba thùng rác và nắp cống. Hắn nghi ngờ Cố Thi đã sớm phát hiện ra hắn trốn trong bộ đồ gấu, giờ làm vậy là cố tình chế giễu hắn.
Cụ thể chế giễu cái gì, Tỉnh Nguyên Hóa chưa nghĩ ra, có lẽ là mắng hắn như con chuột cống.
Tối qua Tỉnh Nguyên Hóa đổi hai tài xế, chạy khắp nửa thành phố Ngũ Liễu, vẫn không tìm thấy cậu bạn nhỏ của hắn. Ban đầu hắn còn rất tức giận, sau đó cơn giận dần tan biến, chuyển thành bực bội vô cớ. Hắn không lo Phương Gia Ngôn làm gì, họ Phương có ám ảnh kỳ quặc về chuyện yêu sớm, chắc chắn sẽ không làm gì với Cố Thi.
Dù hiểu lý do, Tỉnh Nguyên Hóa vẫn không thể nguôi giận. Hắn đang ôm một bụng lửa, chuẩn bị tính sổ với Cố Thi vào sáng hôm sau. Nhưng hắn lại sợ Cố Thi nhìn thấy mình sẽ không dám ra ngoài, nên đã cố tình đến sớm để xin một công việc phát tờ rơi bán thời gian. Bộ đồ gấu không phải của cửa hàng, mà là do hắn tự chuẩn bị để ngụy trang.
Tỉnh Nguyên Hóa cầm tờ rơi đứng đợi bên ngoài được hơn mười phút, thì thấy một chú thỏ lắc lư bước ra từ cửa hàng. Người mặc đồ thỏ cầm tờ rơi đứng ở phía bên kia cửa, khoanh tay quay đầu gật gù một cách kiêu ngạo với hắn.
Chỉ nhìn chiều cao và dáng điệu quen thuộc đó, Tỉnh Nguyên Hóa đã biết chắc chắn người này là Cố Thi. Lúc đi xin việc, hắn đã hỏi, biết cửa hàng không có trang phục thú bông. Nhưng cửa hàng thú cưng bên cạnh thì có bộ đồ thỏ dùng để quảng cáo. Cố Thi chắc hẳn vừa mới đi ra cửa sau để mượn của bên cạnh, trên đầu còn dính lông chó màu vàng kim.
Cố Thi chào hỏi với người làm cùng, nhưng người mặc đồ gấu tỏ ra lạnh nhạt, không quỳ gối hành lễ. Cố Thi cũng không để tâm đến những nghi thức đó, cậu luôn nhớ rằng mình đang vi hành.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu cứ cảm thấy xung quanh có một ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát ý đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng lại không tìm thấy người đó ở đâu. Cửa hàng thú cưng bên cạnh có nhiều nhân viên nam, bộ đồ Cố Thi mượn ở phần đầu hơi rộng. Cậu một tay giữ đầu, một tay phát tờ rơi.