Xuyên Nhanh: Những Ngày Tôi Nam Giả Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 27

Tỉnh Nguyên Hoá ngồi thẫn thờ trên ghế một lúc, nhíu mày suy nghĩ, cố gắng kết nối với mạch suy nghĩ của Cố Thi.

Hắn miễn cưỡng nhớ lại chiều nay mình có đấm Cố Thi một cái, nhưng hắn nhớ là ra tay rất nhẹ, lực độ gần như bằng không, Cố Thi không có lý do để giận đến tận bây giờ.

Hắn còn chưa nghĩ ra, cậu bạn nhỏ cùng phòng đã lặng lẽ quay lại, ngồi phịch vào lòng hắn.

Cố Thi móc ra cái ví cũ kỹ của mình. Vuốt ve nó như báu vật, rút ra 500 tệ tiền mặt nhét vào tay hắn.

Tỉnh Nguyên Hoá mơ hồ nhận lấy tiền, Cố Thi nắm lấy tay hắn, khẽ dựa vào ngực hắn. Như thể đang đưa ra quyết định trọng đại, cậu đau đớn nói: "Người và tiền đều cho anh, đừng làm tổn thương em."

Hệ thống vẫn đang xem cuộc vui bỗng "ong" một tiếng, chip nổ tung, nó ôm lấy chip đang bốc khói, tuyệt vọng kêu lên: [Xin lỗi, tôi biết đầu óc cậu không tốt mà còn dọa cậu, tôi sai rồi, sau này tôi không đùa bậy nữa. Cậu mau xuống đi, nam chính bị cậu dọa đến mức mất khả năng kiểm soát biểu cảm rồi kìa!]

Tỉnh Nguyên Hoá nhíu mày, gương mặt méo mó, hắn gỡ Cố Thi ra, bịt miệng cậu ra hiệu đừng nói gì.

Hắn nghiêm túc sắp xếp lại những chuyện xảy ra hôm nay, rồi phân tích từng câu Cố Thi vừa nói.

Sáng nay hắn không bàn với Cố Thi, nhận tiểu Ngô làm đàn em. Trưa để Cố Thi nhận rõ tình hình, hắn có nhắc đến một ngày nào đó sẽ không bảo vệ cậu nữa. Sau đó lại dọa Cố Thi, ấn cậu vào rừng nhỏ giả vờ đấm một cú.

Nghĩ lại thì cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn hôm nay có vẻ chịu không ít ấm ức, nhưng đây không phải trọng tâm Tỉnh Nguyên Hoá quan tâm.

Hắn cúi đầu nhìn 500 tệ trong tay, rồi đưa tay véo má Cố Thi, híp mắt nói: "Tạm bỏ qua chuyện khác, 500 tệ cậu nộp lên này là tiền tôi đưa cậu sáng nay đúng không? Lấy tiền tôi cho cậu rồi quay lại hối lộ tôi, cậu đang lợi dụng lỗ hổng của tôi đấy à?"

Có lẽ không ngờ Tỉnh Nguyên Hoá lại chú ý đến tiền, Cố Thi trông càng thêm ủy khuất.

Nhưng Tỉnh Nguyên Hoá biết cậu đang giả vờ, hắn vẫy vẫy tờ tiền trước mắt Cố Thi, cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn lập tức ngừng khóc. Mắt chăm chú nhìn 500 tệ, tay không kìm được muốn chạm vào.

Tỉnh Nguyên Hoá cười lạnh, "Muốn à?"

Cố Thi gật đầu, Tỉnh Nguyên Hoá lắc lắc tiền kêu sột soạt, "Nói xem câu vừa rồi cậu có ý gì đã, sao lại bảo tôi đừng làm tổn thương cậu?"

Hệ thống nghe vậy liền hốt hoảng: [Bệ hạ bình tĩnh, ngài đừng có nói ngài nghĩ hắn có ý đồ mưu phản, cũng đừng nhắc đến việc ngài là chân long thiên tử nhé!]

Cố Thi nhất thời chưa nghĩ ra cách trả lời, cậu e thẹn cố chui vào lòng Tỉnh Nguyên Hoá, muốn qua loa cho xong.

Nghe hệ thống nói, Cố Thi cười đáp: "Chuyện nhỏ nhặt này, không cần cậu nói trẫm cũng biết."

Hệ thống im lặng hồi lâu, ngập ngừng hỏi: [Thực ra tôi luôn thắc mắc, sao cậu nói chuyện với tôi thì tự xưng là hoàng đế, còn nói chuyện với người trong tiểu thế giới lại không?]

"Trẫm đang vi hành, làm sao có thể để họ nhìn ra sơ hở được."

Hệ thống thấy rất mệt mỏi, ký chủ của nó lúc nào cũng chắp vá rất kỹ mấy chỗ không quan trọng.

Thấy cậu bạn cùng phòng lại định nhào vào lòng mình, Tỉnh Nguyên Hoá lập tức đoán được ý đồ của Cố Thi. Hắn túm cổ áo Cố Thi, kéo ra ngoài.

Cố Thi lúc thì nắm tay hắn cọ cọ, lúc thì níu vạt áo hắn lắc lư gọi "Tỉnh ca ca".

Tỉnh Nguyên Hoá ăn mềm không ăn cứng, Cố Thi nắm rõ tính tình hắn nên tận dụng triệt để mà làm nũng. Ban đầu Tỉnh Nguyên Hoá còn cố chống cự, nhưng sau vài phút, cậu bạn nhỏ cùng phòng đã bám chặt lấy hắn, nhất quyết không chịu buông.

Tỉnh Nguyên Hoá kéo mãi không có tác dụng. Hắn một tay ôm Cố Thi đang ngồi trên đùi mình, thở dài: "Cậu làm được cả tư thế này, dính người đến thế thật sự là con trai à?"

Hắn nói xong ngừng lại, bất lực nói tiếp: "Không đúng, con gái cũng đâu có như cậu. Xuống cho tôi, không tôi đánh cậu đấy!"

Cố Thi ôm chặt cổ hắn, "Chiều nay anh nói không cần em nữa."

Tỉnh Nguyên Hoá bị Cố Thi làm cho da đầu tê dại, hắn rùng mình, giơ tay thề: "Tổ tông ơi, chỉ cần cậu trở lại bình thường tôi nghe cậu hết. Toàn đàn ông con trai cả mà cậu bám lấy tôi thế này, trông gay lắm. Mau xuống đi, coi như tôi cầu xin cậu đấy."

Ngay từ lần đầu Cố Thi gọi "Tỉnh ca ca", Tỉnh Nguyên Hoá đã muốn ấn cậu xuống đánh một trận. Nhưng cậu bạn cùng phòng vừa làm người ta ghê tởm vừa có chút đáng yêu. Cố Thi toàn dựa vào chút đáng yêu đó mà sống yên ổn dưới nắm đấm của Tỉnh Nguyên Hoá đến tận bây giờ.

Bị Cố Thi làm loạn như vậy, câu hỏi ban nãy Tỉnh Nguyên Hoá cũng không dám hỏi nữa. Hắn cố đặt Cố Thi lên giường, nhưng cậu bạn nhỏ vẫn không chịu buông tay.

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nhét 500 tệ vào túi Cố Thi. Tiền vừa đến tay, Cố Thi lập tức tụt xuống chơi với tiền.

Tỉnh Nguyên Hoá ngồi một mình bên cạnh, vừa muốn nổi giận vừa không thể giận nổi. Hắn ôm lấy Cố Thi xoa đầu một lúc, cảm thấy càng xoa càng bực bội.

Cậu bạn cùng phòng nhỏ của hắn cứ nhảy nhót điên cuồng trên dây thần kinh hắn, mà hắn lại cứ dính chiêu này. Tỉnh Nguyên Hoá thấy mình thật đáng ghét, hắn xoa xoa mi tâm, khẽ hỏi: "Cố Thi, cậu có làm nũng với người khác như vậy không?"

Cố Thi cẩn thận cất tiền vào túi, lắc đầu đáp: "Không."

Tỉnh Nguyên Hoá không hiểu sao lại thấy đắc ý, "Vậy đây là đặc quyền chỉ dành riêng cho tôi?"

Được cậu bạn cùng phòng xác nhận, tâm trạng Tỉnh Nguyên Hoá tốt hẳn lên.