Cuộc hợp tác giữa Cố Thi và Phương Gia Ngôn đã được ấn định. Hai người lên kế hoạch tuần tra khu vực nhà vệ sinh và khu rừng nhỏ phía sau toà nhà giảng đường trong mỗi giờ giải lao - nơi thường xuyên xảy ra bắt nạt học đường.Phương Gia Ngôn nắm tay Cố Thi, thở dài tâm sự: "Thực ra lý do anh tranh cử chức chủ tịch hội học sinh là muốn thay đổi trường học, nhưng không ai ủng hộ anh, kể cả phó chủ tịch."
Vừa nắm tay được một lúc, Tỉnh Nguyên Hoá đã kéo Cố Thi ra phía sau, giọng cáu kỉnh: "Nói chuyện thì cứ nói, sao lại dính dính vào nhau như thế chứ, nói chuyện thôi mà cũng phải động chạm, hừ."
Phương Gia Ngôn chuyển sự chú ý sang hắn, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Từ lâu tôi đã muốn hỏi, cậu có ý kiến gì với tôi phải không? Sau này chúng ta là đối tác, nếu cậu có điều gì bất mãn có thể nói ra, chúng ta bắt tay hoà giải."
Tỉnh Nguyên Hoá cũng không rõ tại sao lại khó chịu với Phương Gia Ngôn đến vậy. Bình thường hắn đã ra tay đánh người rồi, nhưng với Phương Gia Ngôn thì không thể.
Một mặt, tuy tên họ Phương này khó ưa nhưng chưa từng gây sự với hắn. Hắn đánh nhau luôn phải có lý do chính đáng, không thể đánh một cách vô cớ được.
Hai là, cả hai tay hắn đều bị Cố Thi nắm chặt, còn chân phải vốn dùng để đá người thì đang đi một chiếc giày thể thao cũ kỹ phai màu. Ý đồ bảo vệ Phương Gia Ngôn của Cố Thi quá rõ ràng, khó mà bỏ qua.
Có lẽ nhận ra tâm trạng không vui của hắn, Cố Thi suy nghĩ một chút rồi núp sau lưng hắn. Ở góc khuất tầm nhìn của Phương Gia Ngôn, cậu nhón chân lên, giọng ngọt ngào gọi nhỏ: "Tỉnh ca ca."
Phương Gia Ngôn đang chờ Tỉnh Nguyên Hoá lên tiếng, bỗng nghe thấy tiếng gọi "ca ca" mơ hồ. Giọng nói ngọt ngào dễ nghe, như đang làm nũng, khiến anh ta đỏ cả tai, có chút ngượng ngùng.
Anh ta vừa định tìm nguồn âm thanh, Tỉnh Nguyên Hoá vốn đầy thù địch bỗng chủ động tiến lên chìa tay ra, mặt lạnh tanh nói: "Không có ý kiến gì với anh cả, hợp tác vui vẻ."
Phương Gia Ngôn cúi đầu nhìn nắm đấm siết chặt đến trắng bệch bên hông hắn, rồi lại nhìn gân xanh nổi lên trên trán hắn.
Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không dám bắt tay. Lùi lại một bước, anh mỉm cười dịu dàng: "Hợp tác vui vẻ. Phó chủ tịch có việc cần tìm tôi, tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại vào thứ Sáu."
Đợi Phương Gia Ngôn đi khuất, Tỉnh Nguyên Hoá quay người túm lấy Cố Thi, kéo thẳng vào khu rừng nhỏ gần đó.
Họ tình cờ gặp mấy học sinh đang bắt nạt bạn bè. Sau khi đuổi đám học sinh gây sự và thiếu niên tội nghiệp bị đánh đi, Tỉnh Nguyên Hoá ấn Cố Thi vào một thân cây to, hung hăng đe doạ: "Mấy lần rồi, tôi đã nói với cậu mấy lần rồi hả! Chỉ được gọi tôi là ca ca khi về phòng thôi!"
Cố Thi rùng mình, rụt cổ ủy khuất nói: "Sao lại không cho em gọi ở ngoài chứ, hay là anh còn có em trai khác ngoài em? Em hiểu rồi, hoá ra em chính là tiểu kiều thư được anh giấu kín trong khuê phòng."
Tỉnh Nguyên Hoá quá hiểu cậu bạn nhỏ cùng phòng của mình. Bình thường kiêu ngạo như một con sư tử đực, đi trong ký túc xá như đang tuần tra lãnh địa. Nhưng một khi có việc cần nhờ hắn, lập tức biến thành con thỏ trắng yếu ớt, nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào.
Thông thường, dựa vào lượng nước mắt và độ nũng nịu trong giọng nói, có thể dự đoán được mức độ rắc rối mà Cố Thi gặp phải. Lần này ngay cả nước mắt giả vờ cũng không có, chứng tỏ cậu bạn nhỏ cùng phòng chẳng có việc gì cần nhờ, chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi, cố tình làm ra vẻ này để trêu hắn thôi.
Mỗi lần Cố Thi gọi "ca ca", Tỉnh Nguyên Hoá đều muốn đập phá gì đó để xả giận.
Hắn vung nắm đấm về phía mặt Cố Thi, nhưng ngay khi sắp chạm tới liền thu lực lại, chỉ khẽ chạm vào chóp mũi cậu.
Cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn, vì cú đấm này mà giận dỗi cả buổi chiều. Không có cái đuôi nhỏ bám sau lưng, Tỉnh Nguyên Hoá cũng hơi không quen. Nhưng hắn chẳng nói gì, Cố Thi vốn thích được nuông chiều, nếu cứ chiều chuộng mãi, sớm muộn gì cũng sẽ leo lên đầu hắn mà quậy phá thôi.
...
Tan học về ký túc xá, Cố Thi vừa làm bài tập vừa trò chuyện với hệ thống.
1314 gần đây rất mệt mỏi, nói năng uể oải: [Cậu cãi nhau với nam chính à? Tôi quan sát cả buổi mà chẳng thấy lý do gì để các cậu cãi nhau cả.]
"Hắn dám phạm thượng."
[Cậu nói cú đấm đó à? Tôi thấy rồi, một quả bóng bay đập vào cậu còn đau hơn cái đó.]
"Trẫm biết không đau, nhưng biết làm sao được, lòng quân khó đoán, hầu hạ bên quân như hầu hạ bên hổ."
Hệ thống quan sát kỹ một lúc, phát hiện Cố Thi chẳng giận chút nào, chỉ đang giả vờ chờ Tỉnh Nguyên Hoá xuống nước. Nó bất lực: [Đồ hoàng đế vô dụng, nam chính có đầu óc thẳng như thước. Hắn chắc đã quên hết chuyện không vui hồi trưa rồi, cậu xem hắn chơi game vui vẻ thế kia kìa.]
Nghe vậy, Cố Thi quay đầu nhìn, Tỉnh Nguyên Hoá đang ngồi đối diện, mải miết chọc điện thoại.
Đợi Tỉnh Nguyên Hoá chơi xong, hắn mới nhớ ra mình đã bỏ mặc cậu bạn nhỏ cùng phòng mấy tiếng đồng hồ. Hắn ngoái lại nhìn, Cố Thi đang kê ghế ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt.
Hệ thống thúc giục: [Ngẩn người làm gì thế, cậu không phải muốn tính sổ với nam chính sao?]
Cố Thi quay đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tỉnh Nguyên Hoá: "Không hổ danh là đại tướng quân của trẫm, quả nhiên dũng mãnh thiện chiến, bách chiến bách thắng, trẫm phải phong hắn làm dũng sĩ diệt rồng mới được."
[Hắn chỉ chơi Liên Quân Mobile thôi mà, cậu có gì phải hào hứng thế. Cậu mở tài khoản, cậu cũng có thể diệt rồng mà.]
Hệ thống nói xong, bỗng im lặng một lúc, rồi thì thầm: [Bệ hạ, ngài không nhớ mình là chân long thiên tử à?]
"..."
Hệ thống cười khúc khích: [Tướng quân vừa chơi vài giờ ngắn ngủi, đã diệt vô số rồng rồi. Thánh thượng à, tướng quân có ý đồ không tốt thì phải.]
Tỉnh Nguyên Hoá nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt cậu bạn nhỏ cùng phòng dần dần tan biến, cuối cùng chuyển thành ủy khuất đau khổ. Rồi cậu quay đầu, khệ nệ bê ghế đi mất.