Cố Thi móc điện thoại ra gọi cho Tỉnh Nguyên Hoá, tự tin bật loa ngoài, định cho tiểu Ngô chết tâm.
Đầu dây bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước xả toilet, và tiếng van xin lí nhí.
Chẳng mấy chốc, Tỉnh Nguyên Hoá lên tiếng: "Tìm tôi làm gì, có ai bắt nạt cậu, hay là không cẩn thận làm mất tiền rồi?"
Cố Thi đưa điện thoại cho tiểu Ngô, tiểu Ngô lập tức cẩn thận nói: "Là thế này, bạn học Tỉnh, em muốn làm đàn em của cậu. Bố mẹ em có một công ty nhỏ, em không có bối cảnh gì lớn luôn bị bắt nạt. Em có thể chạy việc mua đồ cho anh, có gì em làm được em đều sẽ làm. Anh Tỉnh chỉ cần che chở cho em một chút là được, em thực sự sợ bị người ta bắt nạt lắm rồi."
Tỉnh Nguyên Hoá suy nghĩ một lúc, phát ra một tiếng mũi coi như đồng ý.
Tiểu Ngô vui vẻ đưa điện thoại lại cho Cố Thi, ôm vai Cố Thi hào hứng nói: "Từ nay chúng ta là anh em tốt rồi, anh Tỉnh thật tốt. Cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm học hành ở trường rồi, cuối tuần cậu có rảnh không, chúng ta cùng đi thư viện nhé, tuy bầu không khí Ngũ Liễu tệ hại nhưng chất lượng giảng dạy hàng đầu, những năm trước giải nhất Olympic Toán đều là của trường mình đấy. Tháng sau có cuộc thi Olympic Toán, cậu có định tham gia không, tôi đã đăng ký rồi, cậu có muốn cùng đi không?"
Vừa nói cậu ta vừa tự nhiên kết bạn WeChat với Cố Thi, còn đặt biệt danh cho mình là Đàn em số 2 của anh Tỉnh.
Sắc mặt Cố Thi rất khó coi, nhưng tiểu Ngô không phải người biết xem sắc mặt người khác. Cậu ta kéo Cố Thi nói chuyện hồi lâu, tràn đầy mong đợi về cuộc sống đàn em có thể an tâm học tập trong tương lai.
Hệ thống lần đầu thấy Cố Thi im lặng như vậy, nó hơi lo lắng, [Bệ hạ? Ngài không vui à? Tôi thấy ngài không cần nghĩ nhiều đâu. Tỉnh Nguyên Hoá dù sao cũng là nam chính, có vài đàn em cũng bình thường thôi.]
Cố Thi không lên tiếng, cậu rời khỏi phòng y tế, đứng bên cửa sổ nhìn xuống trường Ngũ Liễu với kiến trúc xa hoa, quang cảnh mỹ lệ.
Cậu thở dài, ưu tư nói: "Trẫm không quan tâm việc hắn nhận thêm một đàn em, mà là ngôi trường này. Trường trung học tư thục Ngũ Liễu là lãnh thổ của Trẫm, vậy mà dưới sự trị vì của Trẫm vẫn còn thần dân bị người bắt nạt, thậm chí so với Trẫm - một quân vương, còn tin tưởng đại tướng quân hơn, đây là sự thất trách của Trẫm."
[Tôi hiểu rồi, có phải ngài muốn để tiểu Ngô làm đàn em của ngài không? Tôi thấy vậy không tốt lắm, nếu cứ xếp theo từng tầng từng tầng như vậy, tiểu Ngô chẳng phải trở thành đàn em của đàn em sao?]
Cố Thi nhăn mặt chê bai, "Tiểu Thống tử, tại sao bản quân anh minh thần vũ lại có kẻ hầu ngốc nghếch như ngươi chứ."
Hệ thống quan sát một lúc, kinh ngạc phát hiện Cố Thi thực sự đang suy nghĩ làm thế nào để thay đổi hiện trạng của trường. Ký chủ của nó thật sự coi mình là hoàng đế, giờ đang lo lắng cho quốc gia và thần dân.
Tiết văn thứ ba, Tỉnh Nguyên Hóa vội vã bước vào lớp ngay khi chuông reo.
Hắn không phải là người ham học, chỉ vội vã quay lại để xem phản ứng của Cố Thi. Nếu cậu bạn cùng phòng nhỏ bé của hắn giở chứng, chắc chắn tối nay về phòng hắn sẽ không được yên. Tuy Cố Thi đánh không lại hắn, nhưng có thể làm hắn phát điên.
Chẳng bao lâu sau, Cố Thi lén lút đưa cho hắn một mảnh giấy.
Tỉnh Nguyên Hóa nhận lấy xem, trên đó viết: "Tôi muốn tham gia hội học sinh, cậu có muốn cùng tham gia không?"
Nhìn thấy ba chữ "hội học sinh", Tỉnh Nguyên Hóa lập tức nhíu mày: "Phương Gia Ngôn là chủ tịch hội học sinh, cậu muốn tôi vào đó làm cấp dưới của anh ta à?"
Cố Thi nghĩ lại cũng đúng, quan văn tướng võ gom lại một chỗ thế nào cũng đánh nhau. Khéo chưa làm được việc lớn, họ đã choảng nhau trước.
Đến giờ nghỉ trưa, Tỉnh Nguyên Hóa bị Cố Thi lôi đến dãy lớp khối 11, nhìn cậu nộp đơn xin gia nhập cho Phương Gia Ngôn. Đọc xong đơn, mối quan hệ giữa Cố Thi và Phương Gia Ngôn mắt thường có thể thấy đã tiến thêm một bước.
Phương Gia Ngôn rất phấn khích, nếu không có Tỉnh Nguyên Hóa đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, anh có thể ôm Cố Thi xoay một vòng.
Tỉnh Nguyên Hóa đã đọc qua tờ đơn của Cố Thi, trong đó nói Cố Thi định liên hợp với hội học sinh để chấn chỉnh nề nếp trường lớp. Hắn thấy việc mà nhà trường còn không quản nổi, chỉ dựa vào hội học sinh thì có tác dụng gì chứ.
Cho đến khi tách khỏi Phương Gia Ngôn, đi đến một nơi tương đối vắng vẻ. Tỉnh Nguyên Hóa mới thực sự không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: "Nhà cậu không có thế lực, cậu định làm thế nào để bọn họ nghe lời cậu?"
Cố Thi nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Tỉnh Nguyên Hóa, nở một nụ cười ngoan ngoãn: "Không phải còn có Tỉnh ca ca đây sao."
Tỉnh Nguyên Hóa đột ngột rút tay ra, cảnh giác nói: "Cậu muốn tôi làm gì? Nói trước, tôi không làm việc cho Phương Gia Ngôn đâu."
Cố Thi lúng túng cọ vào lòng hắn, "Không cần Tỉnh ca ca làm gì cả, cậu đứng đằng sau, tôi đứng trước mượn oai hổ là được rồi."
Đây là lần đầu tiên Tỉnh Nguyên Hóa nghe ai đó nói "mượn oai hổ" một cách chính đáng như vậy, hắn xoa xoa đầu Cố Thi, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này đơn giản, với tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng Ngũ Liễu vốn là nơi tồi tàn, cậu vất vả cả ngày để làm gì chứ."
Cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn hừ hừ hai tiếng, quay đầu định trốn tránh vấn đề.
Tỉnh Nguyên Hóa dễ dàng túm cổ áo kéo cậu lại: "Bây giờ cậu có tôi làm chỗ dựa, muốn làm gì cũng được. Nhưng nếu một ngày nào đó tôi không bảo vệ cậu nữa, cậu định làm sao?"
Cố Thi mở to mắt, dường như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Cậu kiễng chân móc cổ Tỉnh Nguyên Hóa, treo người lên người hắn, ngẩng đầu chớp mắt ủy khuất, "Tỉnh ca ca giận Thi Thi rồi, không muốn Thi Thi nữa sao."
Tỉnh Nguyên Hóa giật mình, hắn định bịt miệng Cố Thi lại, bỗng từ đằng xa vọng lại tiếng bước chân gấp gáp.
Phương Gia Ngôn nhanh chóng chạy tới, miệng còn nói: "Đàn em Cố, tôi thấy việc lớn như vậy nên nhanh chóng bàn bạc thì hơn, chúng ta cùng ăn trưa nhé."
Phương Gia Ngôn đờ đẫn nhìn hai người đang ôm nhau. Giọng anh nhỏ dần. Im lặng một lúc, rồi ngập ngừng nói: "Hai em đang làm gì vậy?"
Tỉnh Nguyên Hóa cổ hơi mỏi, hắn gỡ Cố Thi ra: "Nói chuyện chứ còn gì, anh không thấy à?"
Phương Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng hai em yêu sớm, đang định xem có nên ghi vào sổ để phạt không. May là không phải, thật sự đã dọa tôi một phen rồi."