Cố Thi thở dài thườn thượt, định tìm cách lấy lại niềm tin của thái phó. Cậu đang định đi ra, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Cậu đẩy cửa buồng vệ sinh, cẩn thận nhìn ra ngoài, thấy mấy học sinh lớp trên đang ném một tân sinh vào thùng rác.
Cố Thi hơi ngạc nhiên, hệ thống giải thích: [Ở trường trung học tư thục Ngũ Liễu rất phổ biến, các thiếu gia còn phân biệt theo hoàn cảnh gia đình nữa, không thì cậu nghĩ tại sao nữ chính lại gặp nhiều chuyện rắc rối như vậy.]
Cố Thi quay đầu nhìn lại, xác định Tỉnh Nguyên Hoá đang đứng bên cạnh mình, cậu đột ngột đá tung cửa buồng vệ sinh, lạnh giọng nói: "Đây là trường học, các người đang làm gì vậy!"
Nói xong cậu núp sau lưng Tỉnh Nguyên Hoá, nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, ngẩng đầu ra hiệu cho hắn cũng nói vài câu.
Hệ thống ôm chip vùng vẫy vô ích, [Nữ chính là không sợ cường quyền, cậu là cậy thế hϊếp người. Hỏng rồi hỏng rồi, tuyến tình cảm nam chính cũng sụp đổ rồi! Con trai cậu chết chắc rồi!]
Lời nó còn chưa dứt, mặt Tỉnh Nguyên Hoá vẫn luôn không biểu cảm bỗng khẽ cười.
Hắn kéo Cố Thi ra khỏi phía sau, ghé tai cậu nói nhỏ: "Muốn giúp cậu ta à? Cậu tự đi là được, tôi đứng phía sau, không ai dám động vào cậu đâu."
Mắt Cố Thi dần sáng lên, "Thật không?"
"Còn có giả nữa à?"
Tỉnh Nguyên Hoá khẽ cong môi, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước.
Cố Thi lập tức thuần thục chắp tay sau lưng, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn mấy học sinh lớp trên, "Bộ dạng cậy thế hϊếp người, ỷ thế cường quyền của các người, thật là vô sỉ đến cực điểm, tôi thay các người cảm thấy xấu hổ!"
Mấy người đối diện dường như không ngờ trên đời lại có kẻ trơ tráo đến thế, tên đứng đầu khẽ mấp máy môi, định bảo Cố Thi cút càng xa càng tốt. Nhưng khi thấy Tỉnh Nguyên Hoá đang trừng mắt đứng sau lưng cậu, hắn lại nuốt lời vào.
Tên lớp trên quăng tân sinh đang túm trong tay sang một bên, chẳng thèm liếc Cố Thi lấy một cái, nhìn qua vai cậu cười với Tỉnh Nguyên Hoá phía sau: "Tỉnh ca, anh cũng ở nhà vệ sinh à."
Cố Thi cảm thấy mình bị phớt lờ, cậu nhón chân giơ tay, định tát tên tiện dân một cái để hắn biết thế nào là cơn thịnh nộ của đế vương.
Tỉnh Nguyên Hoá liếc nhìn, cố gắng kết nối với tư duy của Cố Thi. Hắn suy nghĩ một lát rồi đưa tay ấn đầu tên lớp trên xuống, bắt hắn cúi đầu nhìn Cố Thi.
Tên lớp trên còn định vùng vẫy, Tỉnh Nguyên Hoá cười lạnh: "Nếu cúi đầu mệt quá thì quỳ xuống nói đi, không quỳ được tôi có thể giúp cậu."
Nói xong hắn vỗ vỗ lưng cậu bạn cùng phòng nhỏ, "Hài lòng chưa?"
Cố Thi lắc đầu, mong đợi nói: "Vẫn là quỳ xuống tốt hơn."
Cậu chưa nói hết câu đã cảm thấy cổ đau nhói. Tỉnh Nguyên Hoá véo gáy cậu: "Đủ rồi đấy, sao cứ muốn người ta quỳ vậy."
Tên lớp trên bị ấn đầu, đám đàn em phía sau co rúm như cút kít, không dám thở mạnh. Hai người đối diện còn đùa giỡn cười đùa trước mặt hắn.
Tuy không bì được nhà họ Tỉnh, nhưng dù sao hắn cũng là công tử bột quen được nuông chiều, làm gì chịu nổi cảnh nhục nhã này.
Hắn cố sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Tỉnh Nguyên Hoá, chỉ vào mũi Tỉnh Nguyên Hoá vừa muốn chửi vừa không dám. Nhịn một lúc vẫn không nhịn được, hắn giơ tay đấm vào vai Cố Thi.
Cố Thi bị đấm sững người, cậu quay đầu nhìn Tỉnh Nguyên Hoá phía sau, "Cậu cũng vô dụng nhỉ."
Vừa dứt lời, sắc mặt Tỉnh Nguyên Hoá tức thì trở nên âm u. Hắn lôi ví rút ra 500 tệ nhét cho Cố Thi, "Cậu dẫn tên học sinh kia ra ngoài đi, muốn ăn gì thì mua. 500 tệ ở trường là đủ rồi, tôi có việc cần xử lý, tiết thứ ba sẽ quay lại."
Nói xong hắn dừng lại, cúi người nhỏ giọng cảnh cáo: "Rời đi im lặng thôi, không được gọi tôi là Tỉnh ca ca."
Cố Thi tỏ vẻ đã hiểu, hai quân giao trận không thể quá mất mặt.
Cậu đỡ nam sinh đang ngồi trong thùng rác dậy, trước khi ra cửa, cậu thấy Tỉnh Nguyên Hoá túm cổ áo tên lớp trên, kéo hắn vào buồng vệ sinh.
*
Nam sinh bị bắt nạt họ Ngô, còn tên gì thì Cố Thi quay đầu đã quên.
Minh quân ngàn đời luôn bận rộn với quốc gia xã tắc, huống chi lãnh thổ bao la thần dân đông đúc, không nhớ được tên một thường dân cũng bình thường.
Cố Thi dẫn tiểu Ngô đến phòng y tế, định buông tay về lớp học. Tiểu Ngô vội nắm lấy cổ tay cậu, khẽ nói một câu cảm ơn.
Lọt vào tai Cố Thi, tự động dịch thành "tạ ơn hoàng thượng".
Tiểu Ngô bị thương không nặng, chỉ là vết thương ngoài da. Mặt cậu ta bị tát mấy cái, giờ sưng tấy. Giáo viên trong phòng y tế trông có vẻ đã quen với những chuyện này, thành thạo giúp cậu ta giảm sưng bôi thuốc.
Nhìn tiểu Ngô đang rơm rớm nước mắt, Cố Thi cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng hoàng đế không biết an ủi người.
Hệ thống đang sửa chữa chip, nó thò đầu ra nhìn một cái rồi buột miệng: [Cậu cũng gọi cậu ta là Ngô ca ca đi, làm cậu ta ghê tởm chết thì sẽ không buồn nữa.]
"Trẫm đường đường là quân vương một nước, há phải loại người dáng vẻ kệch cỡm như thế."
Hệ thống không lên tiếng, chỉ lặp đi lặp lại trong đầu cậu đoạn video cậu gọi Tỉnh ca ca trước đó.
Khi vết thương đã được xử lý xong xuôi, tiểu Ngô ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu về chuyện vừa rồi, cậu và Tỉnh Nguyên Hoá quan hệ tốt lắm phải không?"
Cố Thi ừ một tiếng, tiểu Ngô khẽ nói: "Tôi nhớ cậu, cậu là học sinh xuất sắc năm nay. Cậu cũng thấy trường Ngũ Liễu rồi đấy, những người không có thế lực gia đình rất dễ bị bắt nạt. Cậu thật may mắn, có thể làm bạn với cậu ấy."
Ban đầu Cố Thi còn nghiêm túc nghe cậu ta nói chuyện, nhưng càng nghe càng thấy không ổn. Cậu nheo mắt, cảnh giác nhìn tiểu Ngô: "Cậu có gì cứ nói thẳng ra đi."
Tiểu Ngô ho khan vài tiếng, căng thẳng nói: "Tôi chỉ muốn hỏi, bạn học Tỉnh còn cần đàn em không. Nếu được, tôi cũng muốn làm đàn em của cậu ấy."
Cố Thi dứt khoát lắc đầu, "Không được, cậu ấy chỉ có thể có mỗi tôi là đàn em thôi."
Tiểu Ngô nghi hoặc hỏi: "Nhưng tôi thấy người khác đều có không ít đàn em, sao bạn học Tỉnh lại chỉ có một người?"