Tỉnh Nguyên Hoá đang dùng ánh mắt đe dọa mấy tên công tử bột ăn chơi trác táng trong lớp, bị Cố Thi kéo một cái, hắn thuần thục cúi người xuống, "Đã chọn được chỗ ngồi chưa?"
Cố Thi lắc đầu, ghé vào tai hắn hỏi: "Cậu thích tôi không?"
Tỉnh Nguyên Hoá đột ngột quay đầu lại, dùng ánh mắt hơi kinh hãi nhìn cậu.
Hắn lùi lại một bước, cảnh giác nói: "Cậu lại định làm gì đấy, chúng ta đã nói rồi, ra ngoài cậu không được gọi tôi là Tỉnh ca ca. Nếu cậu muốn gọi Tỉnh ca ca thì một lát chúng ta về phòng, hoặc vào buồng vệ sinh cậu gọi riêng cho tôi nghe."
Cố Thi vỗ vỗ hắn an ủi: "Nghĩ nhiều làm gì, tôi chỉ muốn hỏi xem trong lòng cậu tôi có địa vị gì thôi."
Tỉnh Nguyên Hoá khẽ giơ tay lên, sẵn sàng bịt miệng Cố Thi: "Đủ rồi đấy tiểu tổ tông à, sao cậu lại nghĩ ra trò mới này để làm tôi ghê tởm vậy. Đừng sến súa thế, tôi sẽ càng thích cậu đấy."
Cố Thi không trêu chọc hắn nữa, cậu nói với hệ thống: "Nghe thấy chưa, Trẫm là tổ tông của hắn."
[Nghe thấy rồi, cậu giỏi lắm. Tôi cảm thấy nhiệm vụ chính sắp thất bại rồi, cậu thấy biểu cảm kinh hãi của nam chính vừa rồi chưa, tuyến tình cảm nam nữ chính trong nguyên tác chắc cũng sắp sụp đổ. Nam chính vừa đe dọa một trận, tình tiết nữ chính bị bắt nạt trong nguyên tác khó mà xuất hiện được nữa. Tôi mặc kệ, cậu phải nghĩ cách để nam chính thấy được mặt lạc quan hướng về phía trước, không sợ cường quyền của cậu.]
Nói xong nó túm lấy Cố Đại Hoàng, lấy dao nhỏ kề vào cổ bé con trong không gian, âm u nói: [Long tử của cậu đang trong tay ta, nếu cậu không nghe lời, cũng đừng trách tôi dao trắng đi vào dao đỏ đi ra.. Ngươi không có họ hàng, chỉ còn mỗi một hậu duệ này, nếu nhóc ta mà không còn nữa thì sau khi cậu thoái vị, thiên hạ này sẽ họ Thống đấy!]
Lòng Cố Thi thắt lại, nhưng không lộ ra mặt. Cậu cười lạnh một tiếng, giả vờ nói: ‘Ngươi điên rồi à? Nhóc ta chỉ là một nhóc con trong không gian thôi.’
[Hỏi một câu, bệnh tâm thần của cậu là kỹ năng chủ động hay bị động vậy, bây giờ là đến thời gian làm lạnh rồi à?]
...
Cố Thi im lặng quá lâu, Tỉnh Nguyên Hoá đành trực tiếp chọn cho cậu một chỗ ngồi. Hắn dẫn Cố Thi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, còn mình thì đổi chỗ với người bên cạnh.
Cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn đột nhiên trở nên rất im lặng, vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng, không biết trong đầu đang nghĩ những chuyện lung tung gì.
Tỉnh Nguyên Hoá cứ thấp thỏm lo lắng, sợ Cố Thi sẽ buột miệng gọi một tiếng Tỉnh ca ca trước đám đông. Trong lớp người nhiều miệng lắm, nếu truyền đến tai ông nội, chắc mình lại bị lôi đi tham gia mấy buổi tụ tập trong giới.
Khi rời khỏi nhà, Tỉnh Nguyên Hoá từng thề, dù có chết đói nhảy lầu hắn cũng sẽ không làm một bộ sách bài tập nào.
Tiết học đầu tiên là tiếng Anh, thầy giáo phát xong đề thi. Nhìn đồng hồ, thầy nói: "Toàn câu hỏi trắc nghiệm, số lượng không nhiều, nửa tiếng nữa nộp bài."
Tỉnh Nguyên Hoá đang uể oải buồn ngủ, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh. Hắn quay đầu nhìn, thấy Cố Thi đang cầm mấy mẩu giấy nhỏ có viết chữ cái, nghiêm túc đoán mò câu trắc nghiệm.
Hắn im lặng một lúc, ném qua một quả bóng giấy, "Cậu đang làm gì vậy, không phải cậu là học sinh xuất sắc sao?"
Nữ chính gốc là học sinh xuất sắc, nhưng Cố Thi thì không phải. Trước khi nhập học cậu đã làm một bộ đề, các môn khác đều gần đạt điểm tuyệt đối rất xuất sắc, trừ môn tiếng Anh. Dù sao cậu cũng là quân vương một nước, trước đây chưa từng học thứ của ngoại tộc.
Trong nguyên tác chỉ nói nữ chính thi cử gây tiếng vang lớn, không nói cụ thể thi môn nào. Cố Thi tự tin với tất cả các môn, không ngờ mở màn lại là tiếng Anh.
Tỉnh Nguyên Hoá đợi một lúc, Cố Thi ném trả quả bóng giấy. Hắn mở ra xem, chữ viết trên đó trang nghiêm đường hoàng, lại toát lên vẻ hào hùng.
"Sau kỳ thi vào cấp 3 tôi đã trả lại kiến thức cho thầy cô rồi, tôi quan hệ tốt với cô giáo tiếng Anh nên trả lại nhiều hơn."
Tỉnh Nguyên Hoá quay đầu nhìn, thấy Cố Thi đang tung đồng xu.
Tỉnh Nguyên Hoá vẫn nhớ lời thề trước đây của mình, hắn thà chết cũng không làm một bộ đề nào.
Nhưng Cố Thi vừa tung đồng xu vừa rút thăm, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa sổ cầu nguyện. Bộ dạng này quá mực thành kính, hắn nhìn mà thấy hơi đau lòng.
Hắn thở dài nhặt bút lên nhanh chóng làm xong bài thi của mình, định đưa cho Cố Thi làm để nộp. Bên này hắn vừa viết xong, bên kia Cố Thi đã vụt đứng dậy, tự tin mãn nguyện nộp bài.
Sau giờ học, Tỉnh Nguyên Hoá dẫn Cố Thi vào buồng vệ sinh, cúi đầu nhìn bài thi của cậu, dang tay ra nói: "Điểm của cậu thật là mất mặt, tôi lấy bài thi chà xuống đất cọ cọ điểm còn cao hơn cậu. Thôi được rồi, cậu có muốn dựa vào tôi khóc một lúc không?"
Cố Thi lắc đầu, học sinh trong lớp không nể mặt, lần thi này chỉ có năm sáu người làm bài, trong đó còn có Cố Thi và Tỉnh Nguyên Hoá.
Thầy giáo không trách mắng Cố Thi, chỉ viết trên bài thi "Không được đùa giỡn với thầy cô."