Cố Thi híp mắt kiêu ngạo nói: "Làm nũng dính người? Vu khống thiên tử có thể bị chém đầu đấy. Nếu ngươi còn nói bậy, trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi, cả tình nhân 5210 của ngươi cũng bị chém luôn."
【Ôi, buồn quá.】
1314 đã xem qua hồ sơ cá nhân của Cố Thi, biết cậu nói những lời này chỉ để dọa người chứ chưa từng thực sự ra tay.
Nó xin nghỉ một đêm, cùng người yêu đi chọn mua một con chip mới. Con chip 1.0 hiện tại không ổn, sớm muộn gì cũng bị dọa nổ tung, nó định đổi sang loại 5.0.
Trong phòng ký túc chỉ còn lại một mình Cố Thi, cậu gọi một phần gà rán và hai lon bia nhỏ, một mình vừa nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ vừa uống bia ăn gà. Nhìn ánh đèn trắng dịu, cậu chợt nhớ đến vầng trăng sáng nơi quê nhà.
Nhưng cậu nhớ khi ở bệnh viện tâm thần, mỗi tối trời chưa tối đã bị đưa vào phòng bệnh. Cửa sổ phòng cậu dán giấy, không thể nhìn ra ngoài. Thời gian quá lâu rồi, cậu không nhớ rõ mình đã từng nhìn thấy trăng ở đâu nữa.
Đang uống say sưa, cửa phòng ký túc bỗng bị ai đó đá mạnh mở tung.
Cố Thi giật mình, trường học cấm uống rượu bia. Cậu chỉ lén uống một chút khi mọi người đều đi vắng, tuy cậu là thiên tử, nhưng thiên tử phạm pháp cũng bị xử như thường dân. Cậu nhanh chóng giấu bia đi, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tỉnh Nguyên Hoá xách gậy bóng chày, đuổi ba tên khoá trên vào như đuổi bầy cừu. Cố Thi kiêu kỳ ngoảnh đầu nhìn, phát hiện ra đó chính là ba tên côn đồ ban chiều.
Trước đây Tỉnh Nguyên Hoá thường xuyên đánh nhau, ra tay rất có chừng mực. Hắn dùng gậy gõ gõ lên bàn, ba người cúi gập người trước mặt Cố Thi, đồng thanh nói: "Xin lỗi! Tôi sai rồi, xin cậu tha thứ."
Dây thần kinh trong đầu Cố Thi khẽ động, cậu giơ tay lên, mong đợi nói: "Đứng mỏi chân lắm, quỳ xuống nói đi."
Tỉnh Nguyên Hoá nghe vậy mày nhíu lại, bước tới xoa đầu Cố Thi: "Thế là đủ rồi."
Hắn không sợ kết thù, chủ yếu là lo Cố Thi làm quá, vạn nhất có ngày hắn không ở bên cạnh trông chừng, Cố Thi sẽ bị ba người này trả thù. Mức độ hiện tại là vừa đủ, dạy dỗ thêm nữa e rằng sẽ không tốt cho Cố Thi.
Cố Thi gật đầu, dù sao cậu cũng là minh quân ngàn năm, thông tình đạt lý không câu nệ tiểu tiết.
Tỉnh Nguyên Hoá chiều nay đi tính sổ, là vì lo Phương Gia Ngôn không xử lý tốt. Lúc hắn tìm đến, Phương Gia Ngôn đang giám sát ba tên này chép nội quy.
Hắn hỏi Phương Gia Ngôn ngoài việc chép nội quy còn có biện pháp xử lý nào khác không, Phương Gia Ngôn rất tự tin nói, anh ta còn gọi điện cho phụ huynh họ. Nghiêm khắc chỉ trích hành vi bắt nạt bạn học của họ, đồng thời ghi vào hồ sơ kỷ luật, Tỉnh Nguyên Hoá biết ngay không thể trông cậy vào tên Phương Gia Ngôn nhu nhược này.
Hắn xử lý vấn đề theo cách của mình xong, cậu bạn nhỏ cùng phòng của hắn rõ ràng phấn chấn hẳn lên, cũng không cố tình gọi hắn là Tỉnh ca ca nữa. Tỉnh Nguyên Hoá cảm thấy ở trong ký túc xá quả nhiên thoải mái hơn ở nhà.
Đợi khi ba người kia rời đi, Cố Thi khoá cửa phòng lại rồi lấy ra hai lon bia đã giấu, vẫy vẫy trước mặt Tỉnh Nguyên Hoá.
Tỉnh Nguyên Hoá khẽ cười, "Uống rượu là vi phạm nội quy trường đấy, người chưa đủ tuổi không được uống rượu."
Cố Thi muốn cùng đại tướng quân uống rượu, nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến mối quan hệ quân thần thêm thân thiết. Cậu giơ ngón tay ra hiệu, "Lén lút thôi, chỉ uống một chút xíu."
Tỉnh Nguyên Hoá giơ tay giật lấy lon bia, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh đổ đi. Hắn vỗ nhẹ đầu Cố Thi, "Thôi đừng uống rượu nữa, tôi không thích người uống rượu đâu."
Trong nguyên tác quả thật có đề cập việc Tỉnh Nguyên Hoá không uống rượu, ngược lại Phương Gia Ngôn là người vốn nghiêm túc thành thật, sau khi rời trường học lại lén uống chút rượu gạo.
Dường như nhớ ra điều gì đó, Tỉnh Nguyên Hoá có vẻ không vui. Hắn cũng không nói lý do tại sao không uống, im lặng ăn gà rán cùng Cố Thi một lúc rồi khẽ hỏi: "Em trai em gái cậu dạo này thế nào rồi?"
Cố Thi lắc đầu, "Không biết nữa, bọn họ có chuyện gì cũng chẳng nói với tôi."
Tỉnh Nguyên Hoá ừ một tiếng, tâm trạng có vẻ hơi buồn. Hắn cởi găng tay dùng một lần, vỗ vỗ đùi mình nói với Cố Thi: "Lại đây, để tôi ôm cậu một cái."
Cố Thi quay đầu đi đến bên giường ngồi xổm xuống, ngẩng mông lên tìm kiếm một lúc rồi lôi ra bản hợp đồng đã ký trước đó.
Nhìn thấy hành động của cậu, Tỉnh Nguyên Hoá trong lòng có cảm giác chẳng lành. Cố Thi chỉ vào hợp đồng nói: "Ôm một cái là dịch vụ phụ, trong hợp đồng không có. Một lần ôm một đồng, có cung cấp dịch vụ theo tháng, cậu thấy được không?"
Tỉnh Nguyên Hoá cười lạnh một tiếng, ném bản hợp đồng sang một bên, véo má Cố Thi lắc qua lắc lại: "Còn dịch vụ theo tháng, đâu phải là cậu lúc vừa gọi tôi là ca ca vừa chui vào lòng tôi nữa. Cậu thấy cây gậy bóng chày kia không, cậu mà còn chơi mấy trò này nữa, tôi sẽ lấy nó quật cậu đấy."
Hắn vừa dứt lời, Cố Thi đã tự mình ngồi lên đùi hắn, ngoan ngoãn ngẩng đầu chờ được ôm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tỉnh Nguyên Hoá bỗng chẳng muốn ôm nữa.