Cố Thi cảm thấy tình hình không ổn, tướng quân muốn cướp ngôi. Cậu xoay người định chạy trốn, nhưng lại bị tên loạn thần tặc tử kia túm lấy hai cổ tay đè xuống giường.
Tỉnh Nguyên Hoá cúi mắt nhìn cậu: "Cậu còn muốn tôi quỳ xuống à, xem ra là thiếu đòn rồi."
Hệ thống vẫn đang quan sát thấy vậy liền hốt hoảng kêu lên: 【Chuyện gì thế này, tôi chỉ mới đi chơi một lúc mà bên ngoài đã đánh nhau rồi! Còn chưa đến lúc hắn phát hiện ra cậu là nữ chính mà. Cậu mau chạy đi, đừng để hắn phát hiện ra cậu là "thân con gái" nhé.】
Cố Thi cũng muốn chạy, nhưng Tỉnh Nguyên Hoá quá khỏe, cậu không thể nào thoát ra được.
Cậu nhìn Tỉnh Nguyên Hoá cong môi cười đầy tà ý, rồi một tay hắn vén áo cậu lên. Cố Thi mặc áo thun rộng, Tỉnh Nguyên Hoá vén áo lên tận cổ, suýt nữa đã lột luôn.
Trong đầu Cố Thi, hệ thống đang òa khóc: 【Chết rồi chết rồi, cậu còn đang quấn băng vải mà, hỏng hết rồi.】
Cố Thi lắc đầu, làm rơi cái áo đang che mặt xuống. Cậu hơi lo lắng nhìn Tỉnh Nguyên Hoá, thấy hắn đang chăm chú nhìn lớp băng vải trên ngực mình, ánh mắt đầy hoang mang.
Tỉnh Nguyên Hoá thôi cười, cẩn thận chọc chọc vào lớp băng. Ánh mắt hắn lướt qua vết bầm tím trên bụng Cố Thi, rồi từ từ di chuyển lên, cuối cùng lại dừng lại ở lớp băng vải.
Hắn đang nghiêm túc suy nghĩ tại sao lại có lớp băng vải ở đây, thì cậu bạn cùng phòng đột nhiên ngồi dậy, dựa vào lòng hắn, nói: "Bác sĩ bảo quấn băng thêm một thời gian nữa là sẽ khỏi, qua ít hôm nữa em sẽ đến bệnh viện tháo băng."
Cậu ôm lấy eo Tỉnh Nguyên Hoá, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh: "Bọn họ đánh Thi Thi đau lắm, may mà gặp được Tỉnh ca ca, từ nay Thi Thi sẽ không bị ai bắt nạt nữa."
Tỉnh Nguyên Hoá im lặng một lúc, lau nước mắt cho Cố Thi rồi lạnh giọng hỏi: "Ngực bị người ta đánh à? Ai đánh, nói cho tôi biết.”
Tỉnh Nguyên Hoá rất muốn xem thương tích của Cố Thi ra sao, nhưng hễ hắn chạm vào lớp băng, Cố Thi lại gọi "Tỉnh ca ca" ngọt xớt. Nghe mà hắn nổi da gà, cảm giác muốn bảo vệ vừa nhen nhóm đã tan biến ngay lập tức.
Cố Thi vừa chui vào lòng Tỉnh Nguyên Hoá, vừa tìm cách biện hộ: "Thương tích của Thi Thi sắp lành rồi, Tỉnh ca ca đừng lo. Thi Thi là đứa trẻ lớn rồi, có thể tự..."
Cậu chưa nói hết câu, Tỉnh Nguyên Hoá đã bịt miệng cậu lại: "Đủ rồi tiểu tổ tông, cậu nói gì cũng được. Miễn là cậu im lặng, chuyện gì cũng còn có thể thương lượng. Tôi đã bảo cậu đừng làm nũng, vậy mà cậu càng làm quá hơn. Phát âm "Tỉnh ca ca" cho chuẩn vào, tôi mà còn nghe thấy cậu kéo dài giọng nữa, tôi đánh cậu đấy."
Cố Thi chớp chớp đôi mắt to, ngoan ngoãn gật đầu. Trông cậu lúc này vừa ngây thơ vừa ngoan hiền.
Tỉnh Nguyên Hoá bị cậu làm cho ngẩn ngơ, hắn thử buông tay ra, thấy Cố Thi không gọi nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng dậy kéo kéo tấm ga giường, làm phẳng chỗ vừa bị vò nhàu. Đợi khi chắc chắn Cố Thi đã thực sự im lặng, hắn mới lên tiếng hỏi: "Nói đi, ai đã bắt nạt cậu?"
Cậu bạn cùng phòng ngẩng đầu lên, e thẹn nhìn hắn. Tỉnh Nguyên Hoá cảm nhận được nguy hiểm, rùng mình vội vàng sửa lời: "Nếu không muốn nhắc lại chuyện cũ thì thôi. Sau này đi theo tôi, sẽ không ai dám bắt nạt cậu nữa."
Nói xong hắn đứng dậy lấy thuốc thoa, xử lý những vết bầm tím trên người Cố Thi. Da Cố Thi trắng, nên những vết bầm trông rất đáng sợ. Tỉnh Nguyên Hoá nhíu mày thật chặt, trông có vẻ lại nổi giận.
Hắn bôi thuốc xong, để lại tiền ăn cho Cố Thi rồi xách gậy bóng chày, mặt mày u ám rời khỏi phòng.
Thấy nam chính đi khỏi, hệ thống thở phào nhẹ nhõm. Nó đặt lại con chip vào chỗ cũ, cảm giác như vừa thoát nạn.
Cố Thi an ủi nó: "Đừng nóng vội, trẫm biết phải làm sao mà."
Hệ thống nằm bẹp trong không gian, nghe vậy thở dài: 【Tôi mới tốt nghiệp nên dùng chip cấp thấp, không chịu nổi những dao động lớn. Cậu cứ làm thế này vài lần nữa, chip của tôi sẽ bị hỏng mất.】
Nói xong, nó nhận ra Cố Thi có vẻ không vui. Nó vừa chứng kiến toàn bộ sự việc, sợ nhất là Cố Thi cũng gọi nó "thống ca ca". Chip của nó yếu lắm, không chịu nổi cú sốc này đâu.
Nghĩ đến việc sắp phải giao nhiệm vụ mới, hệ thống lo lắng nói: 【Hoàng thượng vạn tuế, tiểu thống tử thỉnh an người ạ.】
Nó đẩy Cố đại hoàng về phía mặt đất, bé con trong không gian ngơ ngác quỳ xuống hành lễ, trên đầu nổi lên bong bóng chữ: 【Nhi thần tham kiến phụ hoàng.】
Đôi mắt Cố Thi lập tức sáng lên, được hệ thống dỗ khiến cậu vui vẻ hẳn.
Sau khi chắc chắn mình là tiểu thống tử chứ không phải thống ca ca, hệ thống bắt đầu giao nhiệm vụ phụ tiếp theo: 【Ngày kia chính thức bắt đầu học, nữ chính vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên bị bạn cùng lớp xa lánh. Có học sinh tính tình xấu viết chữ lên bàn cô ấy, chửi cô ấy là đồ ăn mày nghèo hèn, là con chuột cống. Nữ chính không chịu nổi sự sỉ nhục này, đã tát kẻ chủ mưu một cái. Cảnh này vô tình bị bá chủ trường học Tỉnh Nguyên Hoá nhìn thấy, vẻ không sợ cường quyền dám phản kháng của nữ chính đã thu hút sự chú ý của hắn.】
Giọng hệ thống càng về sau càng nhỏ dần, đọc đến cuối cùng nó ôm lấy con chip kêu lên đau đớn.
Cố Thi đang chăm chú xem nhiệm vụ, thấy nó kêu đau khổ như vậy thì hơi lo lắng: "Khó chịu lắm sao? Có cần trẫm gọi ngự y đến không?"
【Tôi không sao, chủ yếu là nghĩ đến việc không hoàn thành được nhiệm vụ phụ, tôi đau lòng vì điểm tích lũy của mình quá.】
"Sao lại không hoàn thành được?"
【Trong nguyên tác, vì nữ chính giả trai nên rất cẩn thận trong cách cư xử, dù ở cùng phòng ký túc nhưng luôn giữ khoảng cách với Tỉnh Nguyên Hoá, họ chỉ là mối quan hệ đàn anh và đàn em đơn thuần thôi. Cậu thì khác, cậu như muốn dính chặt vào người Tỉnh Nguyên Hoá vậy. Nam chính ưa mềm không ưa cứng, cậu lại còn làm nũng dính người, khiến hắn mê mẩn. Ấn tượng của Tỉnh Nguyên Hoá về cậu, có lẽ chỉ còn lại mỗi "Tỉnh ca ca" thôi.】