Tỉnh Nguyên Hoá nổi tiếng trong giới là một công tử bột ăn chơi trác táng, Phương Gia Ngôn đã nghe danh tính tình nóng nảy khó đối phó của hắn từ lâu. Nhưng khi chứng kiến cảnh Tỉnh Nguyên Hoá ấn đầu đàn anh khoá trên vào bồn cầu rồi xả nước, anh vẫn không khỏi kinh ngạc trước sự man rợ của hắn.
Phương Gia Ngôn nhìn quanh, thấy Cố Thi đang khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt kiêu kỳ chẳng có ý định can ngăn. Anh cố nhịn rồi cũng phải kéo Tỉnh Nguyên Hoá lại, thì thầm:
"Tôi hiểu cậu muốn trả đũa, nhưng lấy bạo lực trị bạo lực không hay đâu. Hơn nữa đây là hành vi vi phạm nội quy trường, tôi là chủ tịch hội học sinh, không thể để cậu phát tiết như vậy được."
Tỉnh Nguyên Hoá chẳng thèm đếm xỉa đến lời Phương Gia Ngôn, quay sang hỏi Cố Thi đứng bên cạnh: "Bọn chúng bắt nạt cậu thế nào?"
Lúc nãy đôi mắt Cố Thi còn sáng rực lên đầy phấn khích, chỉ thiếu điều đưa gậy cho Tỉnh Nguyên Hoá để đánh cho sướиɠ tay. Vậy mà khi Tỉnh Nguyên Hoá vừa nhìn sang, cậu ta liền đỏ hoe mắt. Cố Thi run rẩy vén áo lên, để lộ vết bầm tím trên bụng. Cậu chỉ vào một tên sinh viên năm trên, giọng đầy ủy khuất:
"Hắn đánh Thi Thi đau lắm."
Tỉnh Nguyên Hoá nhíu mày, nắm chặt tay lại. Hắn ghé sát tai Cố Thi, nói nhỏ: "Cậu bình thường chút đi, còn làm nũng nữa tôi đánh luôn cả cậu đấy."
Sống chung với Cố Thi vài ngày, hắn đã hiểu rõ tính cách của cậu bạn cùng phòng này. Nhưng Phương Gia Ngôn thì chỉ biết Cố Thi là người chạy rất nhanh.
Lúc đầu anh còn định ngăn cản Tỉnh Nguyên Hoá, nhưng nghe Cố Thi nói vậy, anh liền lạnh lùng nhìn ba tên năm trên: "Các anh bắt nạt người ta đến mức nào rồi hả? Trường học không phải là nơi cho những kẻ như các anh hoành hành. Cố Thi, đừng sợ, sau này có ai bắt nạt em cứ nói với anh."
Nói xong Phương Gia Ngôn trừng mắt nhìn tên cầm đầu: "Anh là con út nhà họ Lý phải không? Làm vậy thật là mất mặt gia đình Lý. Để tôi xử lý chuyện này, Tỉnh Nguyên Hoá, cậu đưa Cố Thi đến phòng y tế đi."
Tỉnh Nguyên Hoá đang túm cổ áo tên năm trên, nghe vậy lạnh lùng đáp: "Tôi đang bận, anh đưa cậu ta đi đi."
Phương Gia Ngôn giữ tay Tỉnh Nguyên Hoá lại: "Bận gì? Bận vi phạm nội quy à? Tôi là chủ tịch hội học sinh, cậu mà còn đánh nữa, tôi sẽ phạt luôn cả cậu đấy."
Tỉnh Nguyên Hoá gạt tay anh ra, định tiếp tục trả thù cho đàn em, bỗng nghe giọng yếu ớt của Cố Thi: "Tỉnh ca ca, chúng ta đừng đánh nhau nữa. Là lỗi của Thi Thi, khiến các anh phải..."
Chưa nói hết câu, Tỉnh Nguyên Hoá đã bịt miệng cậu lại. Hắn nhắm mắt lại, ngón tay hơi run.
Một lúc sau, hắn mới nói với Phương Gia Ngôn: "Được, nghe anh vậy. Tôi sẽ đưa Cố Thi đến phòng y tế. Nhưng bọn chúng bắt nạt tiểu đệ của tôi, anh không thể bỏ qua chuyện này đâu đấy."
Phương Gia Ngôn gật đầu: "Tôi có kinh nghiệm xử lý."
Tỉnh Nguyên Hoá chẳng thèm nghe hết, vừa kéo vừa lôi Cố Thi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng. Hắn dừng lại ở hành lang một lúc, vẫn nghĩ chuyện xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài.
Hắn kéo Cố Thi nhanh chóng về phòng ký túc, hít một hơi sâu mới lên tiếng: "Cậu có thể gọi tôi là Tỉnh ca ca, nhưng đừng kéo dài giọng kiểu đó. Phát âm bình thường thôi. Chúng ta đều là đàn ông, cậu làm nũng vô dụng thôi."
Thoát khỏi nguy hiểm, Cố Thi lại trở về vẻ kiêu kỳ cao ngạo thường ngày. Cậu ngồi ngay ngắn trên ghế trong phòng, tay đặt trên tay vịn, khẽ hừ một tiếng tỏ ý đã hiểu.
Tỉnh Nguyên Hoá bó tay trước Cố Thi, hắn muốn mắng cho cậu một trận, nhưng lại sợ mắng cậu khóc, đến lúc đó người khổ vẫn là mình. Đánh thì càng không được, cậu bạn nhỏ cứ dựa vào lòng hắn là hắn chẳng thể nào ra tay được.
Hắn xoa đầu Cố Thi, ngồi xuống thở dài, bất lực nói: "Mười sáu tuổi rồi mà còn làm nũng gọi ca ca ca ca. Có việc thì Tỉnh ca ca, không việc gì thì bạn học Tỉnh. May mà cậu gặp được người tốt tính như tôi, nếu ở phòng khác, mỗi ngày chắc rất đúng giờ ăn đòn ba bữa. Thi Thi à, cậu phải sửa cái tật xấu này đi. Gọi Tỉnh ca ca thì tuỳ cậu, nhưng đừng kéo dài giọng nữa."
Tuy miệng chê bai nhưng dù sao Cố Thi cũng là đàn em của mình. Tỉnh Nguyên Hoá vén áo Cố Thi lên, định xem thương tích có nặng không.
Khác với hắn, bụng Cố Thi chẳng có chút cơ bắp nào. Có lẽ do ăn uống tốt khi ở cùng hắn, cái bụng vốn phẳng lì giờ đã có thêm chút thịt.
Ban đầu Tỉnh Nguyên Hoá định bấm bấm vào vết bầm tím để xem phản ứng của Cố Thi, nhưng chưa bấm được mấy cái đã chuyển sang véo véo bụng cậu. Hắn vừa véo vừa nghĩ, cảm giác này mềm mại và mịn màng, sờ vào còn thích hơn cả cơ bụng.
Ba tên khoá trên kia vì để kiềm chế Cố Thi đã đấm cậu vài cái, lúc trước còn rất đau nhưng giờ đã không sao rồi.
Cố Thi vốn nghĩ việc hoàng đế bị véo bụng sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia, nhưng nhìn Tỉnh Nguyên Hoá đang ngồi xổm trước mặt mình một lúc, cậu bỗng thấy cảm giác này cũng không tệ.
Cậu suy nghĩ một chút rồi khẽ nói: "Ngồi xổm có tiện không? Nếu không thì quỳ xuống mà nhìn đi."
Tỉnh Nguyên Hoá đang tập trung xem xét vết thương, chợt giật mình. Hắn vừa mới lơ đãng nên không nghe rõ Cố Thi nói gì, ngẩng đầu hỏi lại: "Cậu nói lại xem?"
Kể từ khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Cố Thi đã lâu rồi không được hưởng thụ cảnh bề tôi quỳ lạy. Cậu dùng mũi chân khẽ đá vào ống quần Tỉnh Nguyên Hoá: "Chúng ta chênh lệch chiều cao quá lớn, tôi thấy cậu ngồi xổm nhìn như vậy, còn phải cúi đầu, chắc mỏi lắm, không tốt cho cổ đâu. Hay là cậu quỳ xuống mà nhìn?"
Tỉnh Nguyên Hoá im lặng một lúc, vẻ mặt cứng rắn của hắn lúc này trông rất phức tạp. Hắn có vẻ muốn đấm Cố Thi một cái cho bõ tức, nhưng lại bị chọc cười. Hắn ôm lấy Cố Thi, dễ dàng vác cậu lên vai rồi ném xuống giường.