"Nhưng tôi cũng không phải là học sinh thể dục, tại sao cậu lại đối xử khác nhau."
Cố Thi vỗ vỗ cơ ngực cường tráng của mình, "Bình thường lúc nghỉ ngơi cậu thích làm gì."
Tỉnh Nguyên Hoá không hiểu gì, trả lời: "Đánh quyền."
Cố Thi lại ló đầu ra hỏi: "Hội trưởng Phương, lúc nghỉ ngơi anh làm gì?"
Phương Gia Ngôn đang suy nghĩ xem lát nữa nên giảng đạo lí với một tên ăn chơi trác táng như thế nào, sau khi nghe Cố Thi hỏi, hắn thản nhiên đáp: "Vẽ tranh hoặc kéo đàn violin."
Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy Cố Thi và Tỉnh Nguyên Hoá đều nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ.
Phương Gia Ngôn ngơ ngác một chút, ngập ngừng bổ sung: "Thật ra anh còn thích chơi Rubik, dạo này còn thích trồng hoa, có chuyện gì sao?"
Tỉnh Nguyên Hoá ừ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác, "Chỉ cần anh ta không kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá mức, tôi hứa sẽ không chủ động ra tay."
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Cố Thi ngồi trên giường một hồi, vẫn còn lo lắng cho Trạng Nguyên lang.
Cậu chạy theo ra ngoài, định đi xem cuộc chiến. Nếu thực sự có vấn đề gì, cậu có thể ngăn chặn kịp thời. Thủ hạ của cậu hiện chỉ có hai trung thần lương tướng, một văn một võ không thể thiếu ai.
Hệ thống ở trong đầu cậu hỏi: [Thật sự tôi cũng không hiểu lắm, tại sao bọn họ đột nhiên lại muốn đánh nhau?]
"Trẫm không biết."
Hệ thống cảm thấy câu chuyện không đúng lắm, nó kiểm tra lại một chút, cuối cùng phát hiện nó bị mạch não của Cố Thi dẫn đi lạc đường.
[Không đúng, Phương Gia Ngôn đang chuẩn bị nói chuyện với nam chính, không phải muốn hẹn đánh nhau. ]
Cố Thi dừng lại, nếu không phải là đánh nhau thì cậu cũng không cần quan tâm.
Cậu đờ đẫn định sẽ trở về phòng ngủ, quay lại thấy ba người đang đứng ở chỗ kia của hành lang. Trông rất quen mắt, chính là mấy tên điêu dân đã đuổi theo cậu qua hai con phố hôm khai giảng.
Khoảnh khắc nhìn thấy mấy tên điêu dân, ba học sinh cuối cấp cũng nhìn thấy cậu. Chắc hẳn bọn họ đặc biệt đến để tính sổ với cậu, vẫn đang gõ cửa phòng ngủ của cậu.
Cố Thi cách họ nửa hành lang, khinh miệt chế nhạo bọn họ một cái, sau đó xoay đầu bỏ chạy.
............
Lầu kí túc xá không giống với lầu dạy học, chỗ này không có phòng học trống nào, nhưng từng tầng đều có nhà vệ sinh chung.
Mỗi phòng ngủ có một phòng tắm riêng, thực sự không nhiều học sinh ở nội trú trong trường lắm, cho nên nhà vệ sinh công cộng căn bản cũng chẳng ai dùng.
Nghĩ đến nơi này sạch sẽ mà còn im lặng, Phương Gia Ngôn dứt khoát kéo Tỉnh Nguyên Hoá vào.
Anh vừa bị suy nghĩ của mình làm cho tức giận, nhưng bây giờ đã bình tĩnh hơn chút. Suy nghĩ một chút, anh quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Tỉnh Nguyên Hoá xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh một trận. Hắn vừa thủ thế được một nửa, thì nghe thấy Phương Gia Ngôn hỏi: "Giữa em và học đệ Cố, là quan hệ bao nuôi sao?"
Hắn khó hiểu nheo mắt lại, "Anh đang đánh rắm cái gì vậy?"
Phương Gia Ngôn cau mày, "Nói chuyện thân thiện chút đi, tôi đang nói chuyện đàng hoàng với em đấy. Mặc dù bầu không khí trong vòng này không tốt lắm, nhưng bây giờ chúng ta vẫn là học sinh, cho nên đừng mang những thói xấu này đến trường học, chứ đừng nói đến việc gây ác cảm cho bạn cùng lớp. "
*trong vòng này là ý nói vòng tròn của giới thượng lưu
Anh dừng một chút, nghiêm túc nói: "Hơn nữa em và Cố Thi đều là trẻ vị thành niên, cho dù có quậy phá cũng không thể vượt quá tiêu chuẩn nên có."
Tỉnh Nguyên Hoá tặc lưỡi một cái: "Ai bảo với anh là tôi bao nuôi cậu ta chứ, cậu ta là tuỳ tùng của tôi."
Sắc mặt Phương Gia Ngôn trầm xuống, "Nói dối ít nhất cũng nghiêm túc chút chứ, em ra ngoài tìm hiểu xem, trường nào có người thu tuỳ tùng mà phải đưa tiền."
Tỉnh Nguyên Hoá dường như đã biết vì sao Phương Gia Ngôn hiểu lầm, mọi người đều thu nhận miễn phí, chỉ có mình là trả tiền.
Mấy tuỳ tùng khác chạy việc vặt cũng không kiếm được một xu, mà Cố Thi không chỉ nhàn rỗi, còn có tiền lương cố định, cho nên nghĩ đến quả thực là hơi phá luật.
Lúc trước nghe phong phanh Phương Gia Ngôn là người bảo thủ cố chấp, hôm nay nói chuyện một lúc, phát hiện tin đồn hoàn toàn không sai.
Khẳng định tất cả chỉ là hiểu lầm, Tỉnh Nguyên Hoá xua xua tay, thản nhiên giải thích nói: "Cố Thi khác với những người khác, cậu ta còn phải nuôi gia đình. Nếu tôi không trả tiền cho cậu ta, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chết đói."
Phương Gia Ngôn nửa tin nửa ngờ, anh đã thấy qua quá nhiều chuyện bẩn thỉu, sợ nơi thanh tĩnh của trường học cũng sẽ bị ô nhiễm, tinh thần có chút nhạy cảm.
Anh đang định hỏi thêm chi tiết, thì cánh cửa phòng rửa tay bị người đá ầm một tiếng.
Ba học sinh cuối cấp kéo Cố Thi vào, bọn họ không ngừng thở mạnh, chạy đến mức mặt đỏ bừng.
Một tên cầm đầu véo má Cố Thi chế nhạo: "Tiểu chút chít còn có thể chạy à, mày cứ chạy tiếp đi! Sao lại không chạy! Nhà vệ sinh công cộng một năm rưỡi cũng chẳng ai tới đây, lát nữa tao sẽ ấn mày vào bồn cầu, rửa thật sạch miệng cho mày!"
Cố Thi vẫn đang cố gắng giãy giụa, đột nhiên ngừng động đậy.
Cậu nặn ra một giọt nước mắt, yếu đuối, nhu nhược khóc nức nở : "Tỉnh ca ca, Thi Thi sợ quá."
Những người bắt lấy cậu đồng loạt run lên một chút, vừa rồi lúc Cố Thi bị bắt, đã đá vào người họ vài cái. Cậu ta giống như con ngựa hoang, phải cần ba người phối hợp với nhau giữ chặt tay chân mới có thể kéo đi được, làm sao một con ngựa hoang lại đột nhiên trở thành một bé thỏ trắng vậy chứ.
Tên học sinh cuối cấp kia cảm thấy tình hình không ổn, còn chưa kịp lên tiếng, đã cảm thấy da đầu căng cứng.
Một người phía sau túm tóc hắn ta, ghé vào lỗ tai hắn nói một cách nham hiểm: "Nói lại lần nữa cho tao nghe, mày định ấn ai vào bồn cầu."