Xuyên Nhanh: Những Ngày Tôi Nam Giả Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 17: Giáo Bá Và Tùy Tùng Nhỏ (17)

Hệ thống 1314 hẹn hò trở về, thấy ký chủ của nó đang vội vàng ăn sáng. Hôm nay Cố Thi bị Tỉnh Nguyên Hoá xách dậy rất sớm, mơ mơ màng màng đi mua mấy cái bánh bao nhỏ.

Hệ thống không quấy rầy cậu ăn cơm, nó tìm ghi hình, muốn nhìn ký chủ tối hôm qua biểu hiện thế nào.

Xem xong, nó kinh ngạc hỏi: [Tối hôm qua cái tên ẻo lả kia là cậu? Uy nghiêm hoàng gia của cậu đâu?]

Cố Thi rụt rè ngửa đầu: “Người nọ co được dãn được, đúng là trẫm.”

[Chậc, cậu còn rất kiêu ngạo.]

Hệ thống lập tức phát ghi hình lặp đi lặp lại, Cố Thi bị bắt nghe Tỉnh ca ca nửa giờ, ngẩng đầu nhìn thấy Tỉnh Nguyên Hoá rửa mặt trở về chuẩn bị ăn cơm, theo bản năng nói: “Tỉnh ca ca, mau tới ăn cơm nha.”

Tỉnh Nguyên Hoá đang sấy tóc rùng mình một cái, phản ứng không kịch liệt như tối qua. Hắn không biết rốt cuộc Cố Thi có phải gay hay không, cũng không cảm thấy cậu có chút õng a õng ẹo nào, suy nghĩ cả đêm quyết định xem như chưa có gì phát sinh.

Tỉnh Nguyên Hóa tự động lọc câu Tỉnh ca ca kia, giống như bình thường mà xoa đầu Cố Thi. Hắn vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Cậu gọi Phương Gia Ngôn là gì?"

"Hội trưởng Phương."

"Không gọi Phương ca ca?"

"Không gọi."

Tỉnh Nguyên Hóa cảm thấy chính mình thắng, tâm tình tốt ăn hai cái bánh bao nhỏ, loại tâm tình tốt đẹp này cho đến khi Phương Gia Ngôn tới cửa không còn sót lại chút gì.

Cố Thi gọi một tiếng hội trưởng Phương, quay đầu xin Tỉnh Nguyên Hóa cho nghỉ: "Sáng nay tôi phải ra ngoài giải quyết vài việc, buổi chiều mới về, tôi muốn xin nghỉ hôm nay được chứ?"

Nhìn đối thủ cạnh tranh tới cửa, Tỉnh Nguyên Hóa muốn khoe địa vị đặc thù của chính mình.

Hắn híp mắt, nhắc nhở: "Cậu nên gọi tôi thế nào?"

Cố Thi nghĩ nghĩ, "Ông chủ?"

"Khác."

"Vậy….bạn học Tỉnh?"

Tỉnh Nguyên Hóa nghiến răng, cười lạnh nói, "Đừng nghĩ, không cho nghỉ."

*

Bởi vì ông chủ không cho nghỉ, Cố Thi thở dài, vỗ vỗ lên vai Phương ái khanh. Đại tướng quân quá mức ngạo kiều khiến cho cậu là hoàng đế cũng rất khó cử, đành phải uỷ khuất Trạng Nguyên lang.

Phương Gia Ngôn nhìn học đệ nhỏ có chút mất mát, hơi nhíu mày nói với Tỉnh Nguyên Hoá: “Cố Thi là bạn cùng phòng của em, em không thể can thiệp vòng giao tiếp bình thường của em ấy.”

Tỉnh Nguyên Hoá câu lấy cổ Cố Thi, nhướng mày, “Tụi em không chỉ là bạn cùng phòng, em chính là ông chủ trả tiền lương cho cậu ấy.”

Cho dù tuỳ tùng nhỏ trong trường học rất phổ biến, nhưng những người đó đều làm miễn phí. Tỉnh Nguyên Hoá đã giao dịch với Cố Thi, rõ ràng đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Phương Gia Ngôn, hắn ngẩn người, “Trả tiền lương? Còn có loại quan hệ thế này?”

Gia cảnh Cố Thi nghèo khó, tính tình đơn thuần tuổi lại nhỏ. Đột nhiên tiến vào trường học quý tộc như thế này, rất có thể chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cuối cùng đi lên con đường không lối về.

Trong vòng này muốn chơi cái gì đều có, Phương Gia Ngôn tuy rằng khinh thường nhưng cũng có hiểu biết nhất định. Anh nhíu mày nhìn về phía Tỉnh Nguyên Hoá, thanh âm luôn ôn hoà cũng bắt đầu lạnh xuống, “Vì sao đưa tiền cho em ấy, em rốt cuộc có ý gì?”

Cố Thi bị kẹp ở giữa hai người vốn còn đang xem náo nhiệt, xem một nửa đột nhiên phát hiện tình huống không đúng.

Quan văn quan võ thường xuyên bởi vì tư tưởng bất đồng mà thường xuyên cãi nhau, hoàng đế như cậu cũng đã quen rồi. Nhưng thời điểm bọn họ cãi nhau, vì cái gì muốn liên lụy đến quốc khố vốn đã không giàu có gì cho cam.

Cậu giữ chặt tay Phương Gia Ngôn, định để anh ta đừng nói nữa. Tỉnh Nguyên Hoá ở phía sau cười lạnh một tiếng, “Làm sao, tôi đưa tiền cho cậu ấy là sai à?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Phương Gia Ngôn mang theo chút hồng nhạt, anh nhấp môi tựa hồ muốn nói cái gì, nhìn Cố Thi ở một bên ngửa đầu nghe, lập tức ngừng lại.

Anh thở sâu, thấp giọng nói với Tỉnh Nguyên Hoá: “Cùng tôi ra ngoài, tìm nơi không người, tôi muốn tâm sự với em một chút.”

Những lời này truyền vào lỗ tai Tỉnh Nguyên Hoá, bị hắn tự động phiên dịch thành, ‘Đi, chúng ta ra ngoài đấu.’

Thời cấp 2, Tỉnh Nguyên Hoá gần như là mỗi ngày đều đánh nhau. Hắn đã từng là trùm trường, hiện tại chỉ là không tìm được cơ hội đánh nhau, không có nghĩa là tính tình hắn tốt lên.

Hắn hung hăng xoa nhẹ đầu bạn nhỏ cùng phòng, “Thành thật đợi, chờ tôi trở lại xử lý cậu.”Cố Thi nhìn trái nhìn phải, mạch não lập tức kết nối thành công với Tỉnh Nguyên Hoá.

Cậu giữ chặt Tỉnh Nguyên Hoá muốn thì thầm vài câu, nhưng dù cậu có nhón chân lên, thì cũng không thể đến lỗ tai Tỉnh Nguyên Hoá.

Tỉnh Nguyên Hoá không quan tâm đến hành động của cậu bạn nhỏ, lúc hắn đang dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương, bỗng cảm thấy cổ áo bị siết chặt. Cố Thi kéo mạnh quần áo của hắn xuống, lực mạnh đến mức, giống như dùng cổ áo siết chết hắn.

Tỉnh Nguyên Hoá che cổ, đành phải cúi xuống hỏi: "Tiểu tổ tông của tôi, cậu muốn gϊếŧ tôi để thừa kế tài sản sao?"

Cố Thi phớt lờ hắn, kê chân lên nói vào tai hắn: "Anh ấy là văn nhân, lát nữa cậu nhớ nhường anh ấy chút."

Nghe cậu nói xong, Tỉnh Nguyên Hoá im lặng một lát: “Sao bây giờ đánh nhau mà cũng phải phân văn lý* vậy?”

*Văn lý: ý Tỉnh Nguyên Hoá nghĩ Cố Thi phân biệt giữa môn tự nhiên và xã hội.

Hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình, cười khanh khách.

Cố Thi muốn sửa đúng lại cho Tỉnh Nguyên Hoá, "Là văn trong văn võ, không phải văn lý."