Lang Hổ

Chương 13

…Trả tiền cho hai chiếc qυầи ɭóŧ và một chiếc áo con (Dang chân+thủ da^ʍ+suất tinh)...

Nhưng cuối cùng vẫn không có món nào, vừa trở lại phòng ngủ, Đông Bất Thặng đã ôm cô lên.

Nhiều ngày vì quan tâm đến cơ thể cô, thậm chí hắn còn phải nhịn những nụ hôn, đêm ôm cô đi ngủ, hắn luôn phải chịu đựng dụng vọng nơi đũng quần của mình, chỉ biết nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của cô. Vào giữa đêm tự mình thủ da^ʍ để thỏa mãn dụng vọng.

“Đừng…..baba, người kia còn chưa đi….”

Dù không phải đến kỳ kinh đặc biệt, cô cũng không muốn làm, nhưng cô biết lấy cớ là kinh nguyệt chỉ có thể trốn một thời gian, không được bao lâu.

Hắn đè vai cô lại không cho cô động đậy, “Baba biết rồi, sờ đi, hửm?”

Cô bị người đàn ông nhẹ nhàng hôn hôn, chậm rãi từ trán đến xương quai xanh dưới cổ, dường như hắn đang nếm thử những món ăn vặt ngọt ngào tinh tế trong một chiếc đĩa nhỏ, có chút háo hức, thận trọng, không nỡ ăn bằng hết trong một lần.

“Thật mềm…..Bảo Bảo con có thoải mái không? Hả?”

Lòng bàn tay thô ráp di chuyển từ eo xuống đũng quần của cô và chà xát nó với lực ngày càng mạnh lên.

Sự chậm chạp tột độ của nội dung khiêu da^ʍ, sự điên cuồng khủng khϊếp và không thể kiểm soát của ham muốn.

Tay chân Đông A đều bị nụ hôn của hắn làm cho mềm nhũn, đầu óc choáng váng, ừm….không phải vữa nãy cô đã chạm vào rồi sao?

“Ba ba……baba….à!”

Màu nước lấp lánh trên đôi môi hồng, cô chớp mắt nhìn hắn, khóe mắt rũ xuống vẫn còn hơi đỏ, đôi mắt của Đông A là mắt to tròn, ngấn nước khi nhìn người bằng khóe mắt. Đôi mắt hơi nhướng lên, lúc nào trông cô cũng ngây thơ và hoạt bát.

Dươиɠ ѵậŧ vừa rồi còn chưa cương cứng, bây giờ đã bị cô làm cho cứng lên, sau khi nhả ra hắn nhanh chóng xé toạc váy của cô, vòng tay qua eo cô đè thẳng cô lên háng của hắn mà khuấy động.

“Ưm…..ưm…a đừng làm điều đó ở đây….”

Đông A chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ, lôиɠ ʍυ của người đàn ông thô ráp cọ xát vào cặp đùi mỏng manh của cô, dươиɠ ѵậŧ dài vừa thô vừa nóng ngứa ngáy cuối cùng cũng tìm được đúng vị trí, nhanh chóng xuyên qua qυầи ɭóŧ giao nhau với đùi cô.

Hai bắp chân thẳng tắp của cô rung lắc dữ dội, bắp chân sau thỉnh thoảng chạm vào bức tường phía sau khiến cô sờn da gà vì lạnh.

Cằm cô tựa vào vai hắn, cả người run lên, mắt không tự chủ được ngước nhìn lên cổ áo hắn, Đông Bất Thặng đã thay quần áo bình thường, vết đỏ cũng đã biến mất.

“Con đang nghĩ gì vậy?”

“Ưm….không có gì…” Hắn nghiêng người hôn cô, môi và răng của hắn quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, Đông A bối rối trả lời mà không cầm được nước mắt.

Tiếng vải cọ sát sột soạt, cùng với tiếng gió nhẹ ma sát nóng bỏng khiến Đông A cảm thấy thân dưới đang nóng bừng lên.

Kẹp chặt hai chân cô, hắn áp sát cô vào tường, di chuyển nửa thân dưới của cô nhanh hơn, “hay là ba cởϊ qυầи lót cho con.”

Đông A rêи ɾỉ, cố gắng siết chặt hai chân lại, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể kẹp chặt cơ thể to lớn của hắn, cuối cùng chỉ còn lại hai mắt cá chân móc chặt với nhau, nhưng phần trên vẫn bị hất tung ra ngoài.

Lòng bàn tay ấm nóng phủ lên mép qυầи ɭóŧ của cô, Đông A vội vàng giật giật mở tay ra, nhưng làm sao cô có thể chống lại sức lực của hắn, cuộc giằng co kéo dài hơn mười phút.

Cô mệt đến không thở ra hơi treo cả người lên người hắn, nhờ trọng lực của mình và sức mạnh cô đã ôm lấy Đông Bất Thặng, cuối cùng cô cũng chống lại được hàng rào cuối cùng giữa hai người.

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu, trên trán Đông Bất Thặng nổi lên mấy đường gân, hắn buông cô ra thở hổn hển, hai tay kẹp chặt hai chân cô, cúi người cắn môi dưới của cô, thứ màu trắng đυ.c dày đặc nhanh chóng xâm nhập giữa hai đùi cô.

“Uh, nhanh quá….” Đông A dùng nắm đấm vào người hắn, không khí trong l*иg ngực cô gần như bị ép ra ngoài, “Chậm lại chút…..chậm lại…….”

Giữa hai chân chậm rãi xuất hiện cảm giác nhớp nháp, trong không khí còn có chút mùi máu tanh tanh không rõ, Đông A đẩy hắn ra thì thầm: “Băng vệ sinh bị vẹo rồi…..ưm….dừng lại….”

Hắn sững người một lúc, Đông A nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay hắn, ton ton chạy vào phòng tắm với chiếc qυầи ɭóŧ căng phồng.

Đông Bắt Thặng vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô khi nãy, tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo hít mấy hơi, nhìn vết máu tươi trên dươиɠ ѵậŧ mình sắc mặt có chút dữ tợn

Trong phòng tắm có tiếng nước nhỏ giọt, hắn bước nhanh đến bàn làm việc, lấy chiếc đĩa đen từ chiếc hộp ẩn dưới đáy ngăn kéo ra, cắm vào máy tính lập tức kết nói với màn hình, cảnh tượng trong nhà tắm ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

Mặc dù nó không tốt bằng máy chiếu khổng lồ trong phòng làm việc, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cô.

Cơ thể cô gái tinh xảo mềm mại, cô dang hai chân ra để rửa phần âm mộ của mình, vết đỏ do hắn để lại ở giữa hai chân cô hiện rõ mồn một, Đông A nhíu mày kỳ cọ, chạm vào vừa đau vừa nóng.

Máu kinh nguyệt vì rò rỉ mà chảy xuống chân của cô, chỉ là một giọt máu nhỏ và sẽ biến mất khi tắm.

Cô chạm nhẹ vào giữ đôi chân mỏng manh, nơi cô không thể nhìn thấy đang bị người khác quan sát từ một góc độ khác, khi nãy dươиɠ ѵậŧ đâm vào đùi cô làm băng vệ sinh bị lệch, môi âʍ đa͙σ bị cọ xát thô bạo trở lên rớm máu và sưng lên.

Đông Bất Thặng đang ngồi trên ghế tay trái chống lên bàn, nhìn chằm chằm vào từng cử động của cô, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© sưng tấy của hắn đang phập phồng vì phấn khích, tay phải hắn đang giữ chặt dươиɠ ѵậŧ của mình, hắn phải hành hạ thô bạo như thế này mới thôi. Chỉ có vậy mới giải tỏa được ham muốn gần như sắp nổ tung trong cơ thể hắn ngay lúc này.

Một giây trước khi Đông A bước ra, hắn đã suất tinh và nhanh hóng tắt máy.

Ngày hôm sau, khí Đông A tỉnh dậy, cô phát hiện trong giỏ quần áo cũ hôm qua thiếu một chiếc qυầи ɭóŧ, cô không nghĩ nhiều liền mang đôi dép lông mềm mại xuống lầu.

Bình thường cô không dậy sớm như vậy, nhưng tối qua cô ngủ không ngon, mỗi khi nhắm mắt lại, là nghĩ đến vết son môi.

Khi tỉnh lại, ba ba không ở bên cạnh cô, cũng không ở dưới lầu, bây giờ còn chưa đến bảy giờ, ba ba không thể ra ngoài đúng không?

Dì Lý làm bữa sáng rồi rời đi, cô cắn hai miếng sandwich, mò mẫm tìm một cuốn sách trên giá sách rồi lại đi trên lầu, khi đi ngang qua phòng làm việc, cô nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ bên trong.

“A…em yêu, cục cưng của anh…..”

Tiếng thở dốc của người đàn ông rất gấp gáp, lần lượt đánh vào trái tim cô.

Đông A như bị ai đó bóp nghẹn, tim đập nhanh như trống, hôm qua hắn còn ở trên người cô, còn lột sạch qυầи ɭóŧ của cô ra, bây giờ cô lại phát hiện có một người phụ nữ khác ở nhà?.........Chẳng nhẽ là chủ nhân của dấu son ngày hôm qua?

Bước chân cô không dừng lại được, cô đứng trước cửa phòng làm việc của ba ba, cửa đóng chặt để hở một khe nhỏ.

Ma xui quỷ khiến, cô đã nắm lấy tay nắm cửa và đẩy cửa ra.

Ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt sắc bén của người đàn ông chiếu thẳng vào cô, hắn là người duy nhất trong thư phòng, ngồi trên ghế văn phòng, khuôn mặt u ám và tức giận của Đông Bất Thặng sau khi nhìn thấy cô liền biến sắc, hắn nhanh chóng trở lại bình thường.

“…..Baba?”

“Lại đây.” Thanh âm của hắn không quá khàn khàn, Đông A đột nhiên cảnh giác.

Cô đứng ở cửa, mặc dù cô không nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng từ vị trí này, cô có thể nhìn thấy dưới gầm bàn, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng nhăn nhúm nằm trong vũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn, trừ khi nhìn kỹ nếu không cô sẽ không nhìn ra, đó là chiếc qυầи ɭóŧ.

Chiếc qυầи ɭóŧ quen thuộc của cô đã bị mất, hóa ra là hắn lấy trộm.

Hắn lại nói, trong thanh âm đã có sự không kìm được mà thúc giục : “ A A, lại đây.”

Đông A và hắn nhìn nhau một giây, cô buông tay nắm cửa chạy ra ngoài, còn chưa chạy được mười bước đã bị người đàn ông bắt lấy.

Thật kinh khủng….nó bắt đầu từ khi nào vậy? !

“Buông con ra! Buông ra!” Cô bị áp chế trong không gian chật hẹp giữa hai chân hắn, Đông Bất Thặng một tay di chuyển dươиɠ ѵậŧ khổng lồ qua lại, đầu gấc sưng tấy đỏ thẫm của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phun ra chất dịch trắng theo mỗi chuyển động.

Thứ quấn quanh dươиɠ ѵậŧ hắn chính là cái qυầи ɭóŧ mà cô đã thay tối qua!

Không, vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu một chút!

Hắn cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau không thể xuất tinh và dự vị của lần cực khoái trước đó, vén áo cô lên, cắn một cách thô bạo vào nhũ hoa đỏ tươi của cô, đồng thời xé qυầи ɭóŧ của cô trong khi cô đang hét lên.

Sợi ren màu be mềm mại vừa nãy còn quấn quanh ngược cô, mang theo hương thơm ấm áp, Đông Bất Thặng mũi vào rãnh ngực cô khẽ ngửi, từ cổ họng phát ra tiếng thở dài: “ A thật thơm…..”

Chiếc qυầи ɭóŧ quấn quanh dươиɠ ѵậŧ rơi ra và được thay bằng một mảnh vải khác.

Chỉ cần nghĩ đến mảnh vải nhỏ mỏng manh này vừa mới quấy lấy bầu ngực trắng nõn của cô, máu toàn thân liền không ngừng chảy xuống, hận không thể dùng nó quấn lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra từ cái lỗ nhỏ trên đầu gấc đã làm ướt gần hết miếng vải.

Đông A vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, ôm ngực ngồi phịch xuống đất : “Đồ lưu manh! Đồ biếи ŧɦái!”

Hắn nhìn cô chăm chú, động tác trên tay gấp gắp và nhanh chóng, Đông A co rúm người lại run rẩy, đồng tử co rúm lại, không thể khống chế được thân thể dưới sự sợ hãi mãnh liệt, một luồng khí lạnh từ sau lưng cô bốc lên.

Dưới ánh mắt như sói đói của hắn, cô cảm thấy mình mới là người bị qυầи ɭóŧ tàn phá.

Vào thời điểm quan trọng của thời khắc cuối cùng, đôi mắt của người đàn ông đỏ rực, và hắn dùng tay ấn vào gáy của cô để buộc cô tiến lên.

Hai mắt Đông Bất Thặng đẫm mồ hôi, hơi thở nóng rực, toàn thân toát ra khí tức nội tiết tố nam khiến người ta sôi máu.

Miệng của dươиɠ ѵậŧ nở to, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi trắng đυ.c phun lên mặt, mũi cô, nồng nặc mùi hăng.

“Đừng mà!” Cô đang hét lên cố gắng thoát khỏi xiềng xích của hắn, “hự hự…baba! khó chịu quá!”

Đông Bất Thặng dễ dàng áp chế những cú đấm cú đá của cô, sức lực ít ỏi của cô giống như * Kiến Càng Hám Thụ, bàn tay to lớn của hắn bóp nghẹt má cô, buộc cô phải mở miệng.

“Con chạy cái gì?” “Hắn cười tủm tỉm, đem hết chất dịch trắng kia nhét vào trong miệng cô “con chạy không thoát”.

* Kiến Càng Hám Thụ: không biết lượng sức