…Cắn vào ngón tay của hắn…
Bị bắn nhét côn ŧᏂịŧ vào miệng, Đông A nghiến chặt hàm răng, vừa vặn cắn vào ngón trỏ của hắn.
Một mùi vị khó chịu vừa tanh vừa mặn ở trên đầu lưỡi, càng không cần phải nói ngón tay khi nãy vuốt hạ bộ của hắn vẫn không ngừng ở khoang miệng cô càn quét, nhất định phải đem thứ chất lỏng này bắn tùm lum.
"Còn không buông ra? Muốn ba cắm như vậy?" Đông Bất Thặng quơ quơ ngón tay, dùng đầu ngón tay khuấy động bên trong lợi nàng.
Đông A bị bắn mặt đầy, những sợi tóc rũ xuống ở phía trước dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tí tách rơi xuống đất, cô nhắm chặt hai mắt, nhỏ giọng thút thít yên lặng buông hàm răng ra, nhưng hắn vẫn không rút ngón tay ra ngoài.
Hắn tựa hồ lại nhích tới gần cô hơn một chút, đang quan sát gương mặt vừa đáng thương lại đáng yêu trước mặt.
"Baba sẽ dạy Bảo Bảo nên làm thế nào, nếu như có người như vậy đối với con. . ." Hắn hạ thấp mi mắt nhìn cô, dù bận vẫn ung dung thò thêm ngón tay vào, "Cắn đứt nó, cắn đứt ngón tay của Baba đi!"
Đông A cả người run rẩy, nước mắt chực chờ ứa ra, có vẻ cô nhu nhược đáng thương, cho dù cảm nhận được giữa răng môi là hai vật cứng có bề mặt da thịt mềm mại, cô cũng không hạ được miệng, cô biết rõ hắn là ai, cô không thể. . .
"Cắn!" Hắn nhấn mạnh, lại dùng lực nhét vào. Đông A mở miệng ra, lắc đầu mãnh liệt lui về sau, nắm lấy cạnh bàn ở phía sau bò lên bàn đọc sách, sờ soạng tìm khăn giấy trên bàn.
"Đừng động, " Đông Bất Thặng dang hai tay ra, giọng nói vô cùng hài lòng, ôm bụng của cô đem cả người cô kéo trở lại, "ba tới."
Còn không chờ hắn lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt cô, cô mới vừa mở mắt liền đẩy hắn ra chạy về phòng của mình, ghé vào bồn rửa mặt trong phòng tắm nôn khan, lại dùng sữa rửa mặt rửa đi rửa lại ba lần.
Trong phòng, từ trong l*иg ngực người đàn ông phát ra một trận buồn cười, hắn còn duy trì ngồi động tác ban nãyđiểu vật* dữ tợn mềm oặt ẩn núp ở dưới bộ lông màu đen.
(điểu vật: B***, c** tiếng nói thô tục, chỉ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam.)
Hắn ngón tay của hắn dừng ở trên bàn, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Rất tốt, hắn bỏ ra nhiều năm như vậy, cuối cùng đem cô dưỡng thành chim hoàng yến trong tay hắn, vĩnh viễn là con chim trong l*иg không thể bay đi.
Chỉ thiếu chút nữa, hắn xoa xoa cánh tay dư vị chạm vào cái bụng mềm mại của cô, chỉ cần có con, cô liền nhất định sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn.
Đông A rửa sạch mặt, không để ý tới mang giày, chân trần chạy xuống lầu, khuôn mặt cô tái nhợt, sau lưng chợt đổ mồ hôi lạnh.
Trong đầu chỉ có duy nhất một thanh âm: Chạy ra ngoài! Chạy ra ngoài! Không thể cùng Baba ở chung một chỗ!
Cô hướng xuống bậc thang dưới lầu, lúc đến cửa lớn liền chạm mặt với hai người đang đi vào từ cổng lớn.
Người đàn ông mặc âu phục sọc sẫm ấn mạnh bả vai cô, vì dùng sức quá mạnh mà cô thiếu chút nữa đã đứng không vững, nét mặt nở nụ cười thân thiện: "Buổi sáng khỏe chứ, tiểu thư, cô tối hôm qua ngủ có ngon không?"
". . . Trợ lý Trang?" Đông A lẩm bẩm lên tiếng, luống cuống giữ chặt cánh tay hắn ta.
"Mau cứu. . ." Lời còn chưa nói hết, cô đột nhiên nghĩ đến, người trước mắt cũng là người của Baba! Không đúng. . . Cô tuyệt vọng phát hiện, người ở xung quanh cô, có người nào không phải người của hắn chứ?
Toàn thân cô tràn đầy cảm giác vô lực, xụi lơ ngã xuống đất, ánh sáng trong mắt từ từ tối lại.
Lý Thạch cũng không biết từ nơi nào chui ra, mặt đầy khí lạnh nhìn Trang Đằng Vũ.
"Cô thế nào rồi ?" Trang Đằng Vũ vội vàng đỡ cô dậy, khi nhìn thấy hắn ta tiểu thư liền bày ra bộ dạng này, nếu để ông chủ nhìn thấy thì hắn ta xong rồi!
Đằng sau Trang Đằng Vũ còn có một người phụ nữ mà Đông A chưa từng thấy qua, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khiến Đông A không thể không nhìn cô nhiều hơn. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Đông A, Trang Đằng Vũ hướng cô giới thiệu: "Đây là thư ký mới của ông chủ."
Thư ký? Baba trước là không có thư ký, chỉ có một đội hỗ trợ đặc biệt ưu tú.
Người phụ nữ đoan chính trước mặt lại là một đại mỹ nhân, từ mái tóc gợn sóng đến những ngón tay thon thả với bộ móng đỏ đều toát lên vẻ đẹp thanh tú tri thức, cô thư ký xinh đẹp cười mỉm, thấp mắt liếc nhìn mắt hỏi cô: "Ông chủ Đông ở trên lầu sao?"
Vừa nghe đến tên baba, ánh mắt Đông A có chút né tránh: ".. Ừm, baba ở trên phòng đọc sách."
Sau khi hai người đi lên lầu, Trang Đằng Vũ thấp giọng: "Chú ý đến thân phận của mình."
Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Cô ta trước động tay động chân một chút thủ đoạn, có thể chắc chắn vị kia ngoại trừ con gái thì bên ngoài không có nữ nhân nào khác, chỉ cần dựa vào khuôn mặt cùng dáng người của cô ta, muốn người đàn ông nào còn không đến tay?
Trợ lý Trang đi theo Đông Bất Thặng bên người gần mười năm âm thầm thở dài, lại là một người không có đầu óc, luôn nghe không hiểu tiếng người, không đυ.ng nam tường không quay đầu lại, một lòng một dạ muốn người không thuộc về mình.
A, cuối cùng mất mặt còn không phải là chính mình sao ?