…Vết son môi trên áo sơ mi…
Đông A chưa bao giờ bị đau bụng kinh vậy mà lần này lại đau đớn dữ dội.
Cô nằm liệt trên giường tận mấy ngày, cơm nước đều có người hầu hạ, mỗi ngày Baba đều về rất sớm ở bên cạnh cô, nhưng ngày nào cô cũng bị đối đãi như búp bê sứ, chân không chạm đất, tay không dính bát, còn tệ hơn cả lúc trước khi ở nhà, cảm giác bản thân sắp mốc lên luôn rồi.
Bây giờ tuy rằng kỳ kinh nguyệt vẫn chưa kết thúc nhưng cơ thể đã thoải mái hơn nhiều, Đông A đột nhiên muốn đến khu mua sắm mua thức ăn.
Dì Lý vội vàng ngăn cô lại, tiên sinh vừa nói phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, trong lời nói còn ám chỉ không được để tiểu thư ra khỏi nhà, bà sao dám làm trái lại ý của hắn.
“Tiểu thư, để tôi đi mua cho, cô cần thứ gì cứ nói cho tôi biết là được.”
Đông A lắc đầu, đi dép vào, chạm vào Lý Thạch đang canh giữ trước cửa, mỉm cười với hắn, lắc lắc điện thoại trên tay.
“Cháu gọi điện cho Baba, sao điện thoại của Baba lại tắt máy?”
Lý Thạch xuất thân từ quân đội dựng thẳng lưng, gật đầu nói với cô: “Tiên sinh đang họp.”
Thực ra cũng không hoàn toàn là như vậy, dưới trướng bọn họ còn có một đường dây điện thoại riêng biệt chuyên báo cáo mọi việc liên quan đến tiểu thư, hắn ngay lập tức nói rõ yêu cầu của tiểu thư với tiên sinh, ngài ấy liền bảo hắn nói với cô như vậy.
Đông A liếc nhìn cánh cổng gần trong tầm tay, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, sau đó nhìn người gác cổng cương trực ngay thẳng, đôi tay nhỏ bé siết chặt lại.
“Chú mà không cho cháu ra ngoài, cháu… cháu sẽ kêu Baba sa thải chú!” Đông A đè thấp giọng uy hϊếp hắn, tất nhiên cô chỉ là đang nói đùa, nhưng khuôn mặt bày ra vẻ như thật vậy.
Lý Thạch nhịn cười: “ Hai tiếng nữa cô chủ có thể gọi lại cho tiên sinh.”
Đông A đương nhiên không đồng ý, tầm này vốn đã muộn, trời đã xế chiều luôn rồi, qua hai tiếng nữa rau quả chắc chắn không còn tươi mới nữa, với lại hai tiếng sau cũng chưa chắc Baba sẽ nghe điện thoại của cô.
“Cháu muốn ra ngoài bây giờ cơ.” Cô chắp hai tay lại, nhỏ giọng nói, “Lát nữa cháu làm cho chú Lý ăn trước được không? Cháu làm… ừm… bánh nếp nhân đậu đỏ?... Bánh kếp phô mai rau củ?”
Lý Thạch tiến thoái lưỡng nan, hắn liếc nhìn quản gia đứng bên cạnh, tuy rằng tiểu thư đã hứa với tiên sinh không ra ngoài nhưng mua chút đồ cũng không có gì nguy hiểm, khu trung tâm mua sắm cũng ở ngay gần đây.
Đợi chút… tại sao hắn lại bị dao động thế này?
Lúc nãy tiên sinh thật sự đang họp, bây giờ lại làm phiền, quả thực có chút trì hoãn công việc.
“Haiz haiz, tôi đi với cô chủ.” Vẻ mặt Lý Thạch nghiêm khắc, vành tai lại có chút đỏ lên, “... Muốn làm bánh kếp phô mai rau củ đúng không?”
Đông A cười tủm tỉm, “Vâng ạ.”
Khu mua sắm nằm dưới tiểu khu, có bật điều hoà nên rất mát mẻ, hầu hết khách hàng đều là chủ hộ trong tiểu khu đến đây mua sắm cùng gia đình, một cô gái như cô dừng chân ở khu vực bán rau, phía sau còn có một ông chú cao to vạm vỡ, trông rất bắt mắt.
Đông A lớn như vậy nhưng cũng chỉ có chút kỹ năng nấu ăn tạm coi là được. sau khi chất đầy giỏ hàng, cô mới chú ý đến người đàn ông cách đó không xa.
Đông Bất Thặng mặc âu phục đi giày da, vẻ mặt cương nghị, hắn đứng ở đó tìm cô, trên miệng đeo chiếc khẩu trang màu đen, vắt trên cánh tay một chiếc áo khoác ngắn màu hồng, không hợp lắm với khí chất trên người hắn.
Khi hắn bước đi, những người bên cạnh rất tự giác nhường một lối đi cho hắn.
Hắn đeo khẩu trang và khoác áo lên cho cô, dặn dò: “Gần đây có dịch cúm.”
Đông A, người bị bọc thành một quả bóng màu hồng, phàn nàn trong lòng: Mùa hè rồi mà, Baba thật lắm chuyện.
Rõ ràng là Baba không thích nơi đông người, sao vẫn đến đây nhỉ?
Lý Thạch ở bên cạnh Đông A cũng không ngờ hắn sẽ đến đây, cúi người nói với hắn: “Thật xin lỗi, tiên sinh…”
“Không liên quan đến chú Lý đâu, tại con muốn nấu cơm cho Baba…”
Đông A vội vàng nịnh nọt trước, nắm lấy cánh tay hắn, ngọt ngào nói, “Baba có mệt không? Con đấm lưng cho Baba nhé…”
Đông Bất Thặng thở dài một hơi, bế cô lên, “Thật không ngoan chút nào.”
Cô ngoan ngoãn vòng tay qua cổ hắn, kéo ra nơi ẩn dấu bên trong áo sơ mi bị che lấp bởi áo khoác ngoài, đột nhiên lộ ra vết son bắt mắt khiến động tác của Đông A dừng lại.
Đông Bất Thặng ra hiệu cho Lý Thạch đi trước mở đường, hắn ghét những nơi đông người đầy mồ hôi và bụi bặm.
“Baba…”
“Hửm?”
“... Không có gì.” Đông A như một chú ốc sên cứ nhìn chằm chằm vào vết đỏ tươi kia, thân thể cứng đờ, nửa người trên dần tách khỏi hắn, đôi tay nhỏ bé đặt trên vai hắn cũng co lại, trượt xuống hai bên.
Khi hắn nghi hoặc nhìn cô, cô liền tránh ánh mắt của hắn, Đông Bất Thặng nghĩ rằng động tác này khiến cô không thoải mái, thả cô xuống, nắm lấy tay cô.
Đông A ngơ ngẩn bước xuống dưới đất, cô không hiểu tại sao trái tim mình lại đau nhói, Baba có bạn gái rồi sao? Điều này chẳng phải rất tốt sao? Có bạn gái rồi thì sẽ không…
Cô lặng lẽ liếc nhìn hắn, Baba trông có vẻ rất vui? Hôm nay có chuyện gì vui ư? Có nên hỏi không?... hay là không hỏi nữa vậy?
Đi được một lúc lâu, Đông Bất Thặng vẫn không phát hiện Đông A có gì bất thường, suýt nữa thì khiến cô tức đến phát điên.
Đèn đường đã được bật lên, Đông Bất Thặng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, khoé miệng nở nụ cười mãn nguyện, đã lâu lắm rồi hắn không được cùng với Bảo Bảo ngắm trăng như thế này.
Nếu như không có Lý Thạch đang sách túi mua sắm sải bước đi đằng trước thì càng tốt.