Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 37: Thăng cấp một cách nghịch thiên

Xua đi những nghi ngờ và suy nghĩ trong lòng, nàng cố gắng không nghĩ đến nữa để chuyên tâm luyện đan dược.

Việc quan trọng nhất bây giờ là nàng cần trở nên mạnh hơn.

Thân thể cao lớn của Hỉ Nhi nằm ở một bên nhìn chủ nhân của mình đang chuyên tâm tu luyện, nó cũng nhắm hai mắt, tiếp tục tu luyện. Hiện tại nó cũng phải tu luyện nhìu hơn, nhanh chúng hồi phục lại hình người để có thể bảo vệ cho chủ nhân.

Cả không gian Tử Phượng chỉ có một người một thú đang chuyên tâm tu luyện.

Thời gian trôi đi như nước chảy, chớp mắt đã qua ba ngày nhưng ở bên trong không gian luôn là ban ngày, lần luyện dược lúc gần đến cuối cùng, Phượng Khuynh Nguyệt đặc biệt cẩn thận.

Đột nhiên một mùi hương từ trong lò luyện đan lan tỏa ra ngoài, Phượng Khuynh Nguyệt thu hồi ngọn lửa, lấy đan dược từ lò luyện đan ra. Nhìn những viên đan dược màu đỏ nàng bỏ tất cả vào bình sứ. Đây đều là đan dược thượng phẩm có tác dụng trị liệu rất tốt, giữ lại sẽ có lúc dùng đến.

Nhưng nàng chỉ mới đạt đến cấp bậc Dược Vương cấp cao, trong cuộc thi lần này nếu chỉ đạt đến như vậy thì không thể chiến thắng, nàng cần phải nhanh chóng tu luyện để nâng cao thực lực!

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt nàng lướt sang lại nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên đang ngồi cách nàng không xa dùng ánh mắt yêu chiều nhìn nàng.

Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày, hôm qua sau khi nàng tiến vào không gian đã dùng linh lực báo với Hạo Thiên, nói cho chàng biết nàng tu luyện ở trong không gian Tử Phượng.

Nàng không nghĩ tới Hạo Thiên lại vào đây cùng nàng, nhưng chàng vào đây lúc nào mà nàng không biết.

Không nói lời nào, nàng gật đầu cười với Nam Cung Hạo Thiên rồi tiếp tục tăng cường tu luyện.

Nàng không hỏi Hạo Thiên vào bằng cách nào, vì nàng cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao Hạo Thiên vào được, bởi vì nàng biết thực lực của Hạo Thiên có thể tiến vào không gian này dễ như trở bàn tay.

Nam Cung Hạo Thiên ngồi ở trong không gian Tử Phượng nhìn Phượng Khuynh Nguyệt đang tập trung tu luyện, trên mặt chàng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Sau khi chàng được Nguyệt nhi báo thì chàng liền vào đây, nếu một tháng không gặp Nguyệt nhi chàng sẽ điên mất. Nên chàng tình nguyện vào đây cùng nàng, không cần phải nói lời nào chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng như vậy đã khiến chàng vui vẻ rồi.

Nếu muốn hỏi chàng vào bằng cách nào, chàng chỉ có thể nói, đây không phải là lần đầu tiên chàng vào không gian Tử Phượng này. Trước kia, lúc chàng cùng Nguyệt nhi ở bên nhau, chàng cũng đã vào đây cùng Nguyệt nhi.

Nhìn Phượng Khuynh Nguyệt đang chuyên tâm tu luyện, chàng cũng nhắm hai mắt lại tiến vào tu luyện.

…………

Đêm xuống mang theo một loại cảm giác quỷ dị lạ thường, tại một chỗ âm u nhất trong hang động, hai gã nam tử áo đen trao đổi cái gì đó.

“Đa tạ thiếu chủ cứu tại hạ!” Một người áo đen đứng đối diện nam tử chắp tay nói lời cảm tạ.

Ánh sáng xẹt qua, nam tử ảo đen để lộ rõ mặt, đây chính là Quỷ Tà được cứu đi vào ngày hôm ấy.

Mà đối diện Quỷ Tà cũng là một nam tử áo đen, khuôn mặt nam tử thanh lãnh, ngũ quan tinh xảo, mũi cao thẳng tắp, một đôi mắt phượng màu đỏ dài hẹp lóe lên, trong đêm đen màu đỏ vẫn chói lóa lộng lẫy đến loá mắt.

Hắn chính là thiếu chủ của Ác ma vực thẳm, thiếu chủ Minh Hiên. Hắn phụng mệnh phụ vương, cũng chính là chủ nhân của Ác ma vực thẳm, Minh Vương, đi cứu Quỷ Tà!

“Ừ!” Minh Hiên gật đầu, đôi môi mỏng khẽ mở lời: “Hiện tại ngươi ở nơi này tu luyện, đợi sau khi thương thế lành lại bản thiếu chủ sẽ đến tìm ngươi!”

Minh Hiên dứt lời liền hóa thành một màn sương đen biến mất ở trong hang động.

Quỷ Tà nhìn màn sương đen biến mất, trong mắt hiện lên một cơn oán hận. Ngày ấy, thiếu chút nữa hắn bị Nam Cung Hạo Thiên gϊếŧ chết, may mà được thiếu chủ cứu đi. Tuy Minh thiếu chủ nói sẽ trợ giúp hắn nhưng hắn biết trong chuyện này sẽ có quan hệ lợi ích. Nhưng không sao, chỉ cần có thể gϊếŧ Nam Cung Hạo Thiên, tất cả đều không sao cả.

“Nam Cung Hạo Thiên, ngươi cứ chờ đấy, chờ ta khôi phục thực lực, nhất định ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn!” Quỷ Tà gầm nhẹ, âm thanh quanh quẩn ở trong hang động.

Thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt đã hơn nửa tháng, lúc này Phượng Khuynh Nguyệt lần nữa mở to mắt, lần này cảm giác đã chạm gần tới giới hạn luyện dược thành công. Từ trong đan đỉnh bay ra một mùi hương, nàng thu hồi ngọn lửa, từ trong đan đỉnh lấy ra các đan dược màu đỏ. Nhìn đan dược trong tay, Phượng Khuynh Nguyệt nở một nụ cười vừa lòng, đây là đan dược cao cấp, thuộc về Dược Thần cấp trung. Đúng vậy, hiện tại nàng đã đạt tới cấp bậc Dược Thần cấp trung.

“Nguyệt nhi, như thế nào rồi?” Nam Cung Hạo Thiên nhìn ngọn lửa đã được thu hồi và nụ cười hài lòng của Phượng Khuynh Nguyệt, chàng nhẹ giọng dò hỏi.

Chàng ở không gian Tử Phượng cùng Nguyệt Nhi đã gần một tháng. Một tháng qua, chàng nhìn Nguyệt nhi thu hồi ngọn lửa không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong một tháng qua, lần đầu chàng mới thấy Nguyệt nhi tươi cười như vậy.

“Dược Thần cấp trung!” Phượng Khuynh Nguyệt đem đan dược trong tay bỏ vào bình sứ, nhẹ thở ra tiếng.

Nam Cung Hạo Thiên nghe vậy vô cùng kinh ngạc. Thời gian quá ngắn, không đến một tháng, thực lực luyện dược của Nguyệt nhi đã tăng đến như vậy, điều này khiến chàng thật chấn động.

Quả nhiên Nguyệt nhi của chàng thật biếи ŧɦái!

“Nguyệt nhi, chúc mừng nàng!” Mặc dù trong lòng khϊếp sợ, nhưng chàng vẫn áp chế xuống.

“Chủ nhân, người nói cái gì, người nói cái gì!” Nghe vậy Hỉ Nhi cũng khϊếp sợ, nó không thể tin tưởng, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu đỏ bừng đang trừng to, trừng to đến nỗi thiếu chút nữa có lẽ sẽ rơi xuống đất mất.

Phượng Khuynh Nguyệt thấy thế khẽ cười một tiếng, gõ nhẹ lên đầu của Hỉ Nhi, nàng nói giỡn: “Ngươi là lão già thành tinh, đã già rồi nên nghe không rõ nữa ư!”

Hỉ Nhi nghe xong lại khϊếp sợ lần nữa, nó biết chủ nhân nói như vậy chính là vừa rồi nó không nghe lầm. Chủ nhân thật sự đã đạt tới cấp bậc Linh Thần cấp trung.

Phải biết rằng trên cả đại lục này, đến nay còn chưa có ai vượt qua Linh Thần cấp thấp đâu. Nghe nói trên toàn đại lục chỉ có hai người đạt tới Linh Thần cấp thấp chính là sư phụ của chủ nhân – lão ngoan đồng Huyền Linh, người còn lại thì nó không biết.

Phượng Khuynh Nguyệt nhìn dáng vẻ khϊếp sợ của Hỉ Nhi nàng lại cười khẽ, giơ tay gõ nhẹ vào đầu Hỉ Nhi lần nữa: “Lão già thành tinh, chúng ta ra ngoài thôi, ngươi cứ ở chỗ này ngơ ngác đi nha!”

“À, được được!” Còn chưa kịp lấy lại tinh thần Hỉ Nhi đã gật đầu đồng ý.

Phượng Khuynh Nguyệt cong môi cười, kéo tay Nam Cung Hạo Thiên, hai người nhìn nhau cười, ý niệm vừa động lập tức biến mất trong không gian Tử Phượng.

Hai người vừa xuất hiện ở trong phòng đúng lúc Khinh La đang đẩy cửa đi vào, vừa thấy tiểu thư nhà mình, nàng ta đã nhanh chóng đi lên, kích động nói: “Tiểu thư, rốt cuộc Khinh La cũng thấy người!”

Dứt lời nàng liền ôm Phượng Khuynh Nguyệt, đã gần một tháng rồi nàng ta chưa được thấy tiểu thư, nàng rất nhớ tiểu thư nha.

“Không phải ta đã trở lại rồi sao!” Phượng Khuynh Nguyệt vỗ nhẹ Khinh La.

“Đúng!” Khinh La dựa vào lòng ngực Phượng Khuynh Nguyệt, nước mắt cứ thế rướm ra.

“Được rồi, Khinh La, đi chuẩn bị vài thứ, ngày mai chúng ta xuất phát đi tham gia đại hội đan dược ở Thiên Lan!” Nếu nàng không tính sai ngày thì chỉ còn mười ngày nữa là nước Thiên Lan tổ chức đại hội đan dược.