Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 38: Âm thanh gì vậy?

Hiện tại, nàng và mọi người nhân lúc còn sớm mà xuất phát, từ đây đến nước Thiên Lan sẽ mất năm ngày đi đường, còn dư năm ngày phòng ngừa sự cố phát sinh.

“Tiểu thư, người không cần sốt ruột, từ giờ đến lúc tổ chức đại hội đan dược còn mười ngày nữa, người cứ nghỉ ngơi trước đã!” Khinh La vội vàng nói.

Hiện tại nàng ấy thực sự rất mong có thể giải trừ thể thuật trên người mình, nhưng lại làm cho tiểu thư phải vất vả trong một tháng không ngừng tu luyện, lại chưa được nghỉ ngơi, trong lòng nàng rất rối rắm.

Phượng Khuynh Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Khinh La, nàng cũng biết ngày nào thể thuật kia chưa được giải trừ thì ngày đó Khinh La sẽ không được yên bình.

“Nghe ta, đi thôi!” Giọng điệu ra lệnh vang lên, quả nhiên Khinh La nhanh chóng xoay người đi chuẩn bị.

Phượng Khuynh Nguyệt nhìn dáng vẻ của Khinh La, nàng lắc lắc đầu, nàng biết chỉ cần nàng ra mệnh lệnh cho Khinh La, Khinh La nhất định lập tức đi làm.

Khinh La vừa xoay người rời đi, ngay khi mở cửa liền đυ.ng phải một người từ bên ngoài vào đó là Huyền Linh.

“Nha đầu Khinh La, tiểu thư nhà ngươi xuất quan chưa?” Huyền Linh nhìn Khinh La dò hỏi.

Mấy ngày nay, ông ta tới đây không dưới mười lần, ông ta rất muốn biết lần này sau khi xuất quan đồ đệ biếи ŧɦái của ông ta sẽ đạt tới cấp bậc nào.

“Thưa tôn giả, tiểu thư mới xuất quan!”

Huyền Linh nghe vậy ánh mắt sáng ngời, nghiêng mình đi vào phòng.

Quả nhiên mới vừa vào trong phòng liền thấy hai người ngồi uống trà: “Nha đầu, nha đầu, thế nào?”

Ông ấy nôn nóng đi đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, trong mắt ánh lên sự mong chờ.

“Ừ!” Phượng Khuynh Nguyệt đảo mắt, nhíu mày, có chút xấu hổ nói: “Không quá tốt!”

Dứt lời, nàng liền nhìn chằm chằm biểu hiện của Huyền Linh.

Nam Cung Hạo Thiên ngồi ở một bên biết Nguyệt Nhi đang đùa giỡn Huyền Linh, chàng chỉ lẳng lặng ngồi uống trà, không nói lời nào.

Không quá tốt sao?

Huyền Linh nhíu mày nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, nhìn đi nhìn lại không giống lắm, trong lòng ông ta tự nói thầm.

Không quá tốt, là cái gì, cái gì không quá tốt?

“Đó là cái gì?” Khẩn trương dò hỏi, lông mày của ông ấy giống như sâu lông đang bò, rất kích động.

“Phụt!” Nhìn thấy cảnh khẩn trương đến mức lông mày nhướng lên nhướng xuống liên tục của ông khiến Phượng Khuynh Nguyệt không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Ai da, nha đầu, sao ngươi lại cười, rốt cuộc thế nào!” Huyền Linh sốt ruột dậm chân.

Ông ta sốt ruột như vậy mà nha đầu này lại còn có tâm tư cười đùa!

Cười sao?

Không đúng, từ từ, nha đầu này còn có thể cười, đây chứng tỏ không phải là không quá tốt.

Đúng, chính là như vậy.

“Trung cấp Dược Thần!” Môi đỏ của Phượng Khuynh Nguyệt khẽ mở.

Nàng biết nói giỡn phải có chừng mực, nàng sẽ không quá phận, đùa một chút là tốt rồi.

“Cái gì? Cái gì?” Huyền Linh nghe vậy, khuôn mặt từ sốt ruột chuyển thành khϊếp sợ.

Vừa rồi ông ta nghe được cái gì, đồ đệ bảo bối của ông ta vừa nói gì cơ, cái gì cấp trung, Dược thần cấp trung sao?

Ông không nghe lầm chứ, thật là Dược Thần cấp trung à?

“Lão già, ông không nghe lầm đâu!” Phượng Khuynh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng lẽ điều này làm bọn họ khϊếp sợ như vậy sao, cũng chưa phải là cấp cao nhất của Dược Thần mà!

“Dược Thần cấp trung, ngươi nói thật à, nha đầu, ngươi nói thật đó à?” Huyền Linh không thể tin nhìn Phượng Khuynh Nguyệt.

“Đúng vậy!” Phượng Khuynh Nguyệt trịnh trọng gật đầu.

Huyền Linh khi nghe được xác nhận đã nổi lên một cảm giác hỗn độn, đồ đệ bảo bối của ông ta chưa đầy một tháng đã vượt qua ông ta, làm cho toàn đại lục này có thêm một dược sư, lại đạt tới Dược Thần cấp trung.

Điều này làm cho ông ta thực sự khϊếp sợ, sao lại không khϊếp sợ được chứ!

Đây chính là thứ nhiều người cả đời cũng không đạt được, ngay cả ông ta cũng dùng hơn một nửa đời người cũng chỉ đạt tới Dược Thần cấp thấp. Mà nha đầu biếи ŧɦái này lại không đến một tháng đã tăng đến cấp bậc này.

Ông ta già rồi, thật sự già rồi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà. Ông ta bị một nha đầu siêu việt chỉ mười mấy tuổi dùng gần một tháng, siêu việt hơn hẳn ông ta dùng sức lực hơn nửa đời người. Ông ta vui, thật sự rất vui. Cuộc đời này của ông ta có thể thu nhận một đồ đệ có thiên phú đến nghịch thiên như vậy khiến ông ta thực sự rất vui.

“Nha đầu, ta biết ngươi sẽ thành công!” Huyền Linh kích động nói.

Ngay từ lần đầu tiên ông ta gặp nàng, ông ta đã biết nha đầu này không phải là vật trong ao, nhưng ông ta không ngờ nha đầu này lại nghịch thiên như vậy.

“Đúng rồi, nha đầu, đại hội đan dược lần này lão già ta đi cùng các ngươi.” Huyền Linh thu lại tâm trạng vui vẻ, cũng ngồi xuống nhìn Phượng Khuynh Nguyệt rồi nói.

Lần này ông ta cũng muốn đi cùng, ông ta muốn cho các lão già ở Thiên Lan nhìn xem đồ đệ của Huyền Linh ông ta có bao nhiêu dũng mãnh. Đại hội đan dược lần này, chắc chắn nha đầu này sẽ đạt được giải nhất.

“Được!” Phượng Khuynh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.

Dù sao sư phụ Huyền Linh cũng là dược sư, có hứng thú với đại hội đan dược cũng là điều bình thường.

Cứ như vậy, mọi người lại nói thêm vài câu rồi từng người nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, rốt cuộc ngày mai bọn họ phải lên đường.

Ngày hôm sau, mọi người đã chuẩn bị tốt, dùng bữa sáng rồi bắt đầu hành trình đến Thiên Lan.

Khi đi tới cửa học viện đã hai người Hồng Liên và Vân Ế Kỳ đi qua đi lại.

Hai người thấy Phượng Khuynh Nguyệt và mọi người tới, hai người họ mặt dày một hai đòi đi theo. Phượng Khuynh Nguyệt không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Sau đó, Phượng Khuynh Nguyệt và Nam Cung Hạo Thiên cùng mọi người, tất cả sáu người, cùng nhau bắt đầu lên đường đến nước Thiên Lan.

Mọi người đi gần một ngày đường, lúc gần tối, mọi người thấy quán trọ nên đi đến đó.

Quán trọ này giống như lâu lắm rồi không có ai đến, bàn ghế cũ kỹ, theo như lời nói của Phượng Khuynh Nguyệt thì những đồ trong này đều là đồ cổ, cho nên không thể xem thường.

“Tiểu nhị, còn phòng không?” Vân Ế Kỳ tiến lên hỏi, từ trong không gian lấy ra mấy nén vàng, đặt ở trên quầy.

Tiểu nhị đang ngủ thì bị đánh thức định nổi giận, nhưng vừa thấy trên quầy có mấy nén vàng, vẻ mặt nịnh nọt cười lấy lòng: “Có, có, khách quan muốn mấy gian phòng?”

“Sáu phòng.”

“Khách quan, mời lên lầu.” Tiểu nhị nhìn mấy người này, trên người họ đều là quần áo có chất liệu rất tốt khẳng định là công tử nhà giàu, hắn càng thêm nhiệt tình dẫn đoàn người Phượng Khuynh Nguyệt lên lầu hai.

“Chờ một chút!” Lúc này, một giọng nam trầm ổn vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn thấy một nam tử áo đen.

“Chuyện gì?” Hồng Liên cảnh giác nhìn người này dò hỏi.

“Các vị khách quan, ta là chưởng quầy của khách điếm này!” Chưởng quầy tự giới thiệu bản thân và tiếp tục nói: “Các vị khách quan, ta muốn nhắc nhở cái vị một chút. Khu vực này gần đây không được an ổn, ban đêm dù các vị có nghe được bất cứ âm thanh gì tốt nhất là không nên ra ngoài, chỉ cần đợi đến sáng mai mọi thứ sẽ ổn!”

“Nơi này sao lại không yên ổn?” Vân Ế Kỳ nghi hoặc dò hỏi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chưởng quầy cũng không giống như đang lừa gạt.

“Ài!” Chưởng quầy thở dài một tiếng: “Gần đây, không biết tại sao nơi này của chúng tôi vào ban đêm luôn có âm thanh quỷ dị từ trong rừng rậm vang lên!”

“Âm thanh, âm thanh gì?” Huyền Linh nhướng mày.