Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 36: Cảm giác

Không phải người ta đồn rằng thực lực của Vân Tê Vương là Linh Thiên cấp cao sao, nhưng hôm nay thực lực của chàng đã nói cho nàng biết là không phải!

Nam Cung Hạo Thiên cười dịu dàng một tiếng, chàng biết tiểu nữ nhân này sẽ hỏi, vậy nên chàng cũng không hề có ý định giấu diếm mà thành thật trả lời: "Linh Hoàng cấp thấp!"

Đúng vậy, hiện tại chàng đã đạt tới Linh Hoàng cấp thấp, nhưng còn kém xa so với thực lực Ma Tôn lúc trước. Nếu như một nửa sức mạnh của chàng khôi phục thì bây giờ chàng đã đạt tới Linh Hoàng cấp cao.

“Cái gì?” Phượng Minh Nguyệt kinh ngạc: “Như vậy có nghĩa là thăng thêm hai cấp, chàng sẽ đạt tới đỉnh phong?”

Cái gọi là đỉnh phong kia là tên của linh lực cấp cao nhất.

“Không!” Nam Cung Hạo Thiên lắc đầu: “Trên đời này vẫn còn cấp cao hơn Linh Hoàng cấp cao.”

“Còn có sao?” Nghe vậy Phượng Minh Nguyệt lắc đầu khó hiểu, nhướng mày nhìn Hạo Thiên.

Theo trí nhớ của nàng ở đại lục này thì cao nhất là Linh Hoàng cấp cao, với nàng đạt đến cấp đó đã là đỉnh phong!

Nàng không nghĩ tới còn có cấp cao hơn.

“Ừ!” Nam Cung Hạo Thiên gật đầu, vuốt mái tóc bên tai Phượng Minh Nguyệt: “Trên Linh Hoàng cấp cao còn có cấp bậc Thần Linh Thánh, Thần Linh Huyền, Thần Linh Hoàng!”

Có thể nói Thần Linh cấp cao là cấp bậc đỉnh phong, nhưng trên đời này vẫn chưa có người nào đạt tới cấp bậc Thần Linh, ngay cả Linh Hoàng cấp cao thì còn chưa có người đạt tới nữa là. Nhưng năm ngàn năm trước có ba kẻ đã đạt tới cấp bậc Thần Linh này đó là chàng, Nguyệt nhi và Phong Vô Ngân!

“Có người đạt tới cấp bậc này không?” Phượng Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Nàng chưa từng nghe nói về những cấp bậc này, thậm chí còn không biết chúng.

“Có!” Hạo Thiên gật đầu.

Nghe điều này ánh mắt nàng có chút chờ mong nhìn Nam Cung Hạo Thiên, nàng háo hức muốn biết cao nhân nào tài giỏi có bản lãnh đó.

Thấy nữ nhân nhỏ bé trong lòng ngực mình ánh mắt tràn đầy mong đợi, chàng chậm rãi mở miệng: "Năm nghìn năm trước, Thần Vương Phong Vô Ngân cùng Nữ Chiến Thần Thần Nguyệt ở Thần giới và Ma Tôn của Ma giới là ba người đạt tới cấp Thần Linh!"

Nam Cung Hạo Thiên không hề che giấu nói thẳng ra tên ba người này.

Nữ Chiến Thần, Thần Nguyệt!

Nghe đến cái tên này, không hiểu sao trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác mơ hồ.

Cảm giác rất quen thuộc.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.

“Vậy bây giờ bọn họ ra sao?” Phượng Khuynh Nguyệt hỏi.

Không hiểu sao nàng lại nổi hứng thú muốn nghe chuyện.

Mặc dù chưa từng nghe về ba người này, nhưng bây giờ nàng lại rất muốn biết.

"Nghe nói năm nghìn năm trước khi Thần giới và Ma giới vẫn còn thanh bình, nhưng có một ngày Ma Tôn của Ma giới yêu Nữ Chiến Thần của Thần giới nên chàng ta chủ động theo đuổi nàng. Sau đó Thần Nữ cũng rung động trước tấm lòng của chàng ấy, bọn họ về sau rất tự nhiên mà đến với nhau. Mà Thần Vương của Thần giới lại có tình cảm với Thần Nữ nhưng Thần Nữ không chọn ở bên hắn, nàng vẫn chọn Ma Tôn, còn hứa hẹn sẽ gả cho chàng. Thần Vương biết được rất tức giận, hắn phát động một cuộc chiến tranh vào Ma giới, thề sẽ khiến Ma giới sụp đổ!" Nam Cung Hạo Thiên trôi theo dòng kí ức nhớ lại: "Chức trách của Thần Nữ là phải bảo hộ Thần giới cho đến chết. Đây là trọng trách mà nàng phải gánh vác. Một bên là sứ mệnh đã định đoạt sẵn mà nàng phải mang trên vai, còn một bên là người nàng yêu, không cách nào chọn lựa. Để làm dịu trận chiến này nàng đã chọn cách bản thân biến mất giữa toàn bộ trời đất!"

Nói xong, trước mắt Nam Cung Hạo Thiên như thoáng hiện ra hình ảnh Nguyệt nhi của mình đang dần biến mất, trái tim lại đau nhói không thôi.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe rất nhập tâm. Đây là lần đầu tiên nàng lắng nghe câu chuyện của người khác như thế, trong lòng cảm giác đau đớn khó tả. Nàng dường như có thể cảm nhận được Thần Nữ đang phải đối mặt với nam nhân là tình yêu, là sinh mệnh của mình và loại lựa chọn khó khăn của sứ mệnh không thể bỏ mặc.

“Sau đó thì sao? Hai nam nhân kia thế nào?” Nàng hiện tại rất muốn biết hai người đó về sau thế nào.

"Sự hi sinh của Thần Nữ không ngăn được cuộc chiến này. Thần Vương đem hết thảy những sai lầm, tội lỗi đổ lên người Ma Tôn và tiếp tục công kích. Trong trận chiến đó, cuối cùng Thần Vương bị đánh bại phải lui binh trở lại Thần giới, còn Ma Tôn sau khi quay lại Ma giới đã phong ấn Ma giới lại, còn mình thì xuống nhân gian đầu thai, tìm kiếm chuyển thế của Thần nữ!” Nam Cung Hạo Thiên nói xong, lo lắng nhìn Phượng Khuynh Nguyệt.

Chàng muốn xem biểu hiện của Nguyệt Nhi như thế nào, nếu sau khi Nguyệt nhi khôi phục trí nhớ nàng sẽ lựa chọn như thế nào.

“Thật là một kẻ si tình!” Phượng Khuynh Nguyệt có chút tiếc nuối, thấp giọng lẩm bẩm: “Sự hy sinh của nữ tử kia không phải là hy sinh vô ích sao? Cũng không ngăn cản được cuộc chiến này, còn để một nam nhân yêu nàng phải cả đời cô độc!"

Nhưng đây đâu phải chuyện của nàng, tại sao lòng nàng lại đau như vậy?

Mặc dù nàng nói nhỏ nhưng Nam Cung Hạo Thiên có thể nghe thấy không sót một chữ nào, trong lòng chàng dâng lên một tia kì vọng. Nguyệt nhi nói như vậy có phải là sau khi khôi phục kí ức, nàng sẽ không lựa chọn như năm nghìn năm trước nữa không.

“A, đây chỉ là một câu chuyện lại không phải sự thật!” Phượng Khuynh Nguyệt có chút khó xử không biết phải làm sao, lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác như vậy.

Cảm giác này giống như đã xảy ra với nàng, nhưng nàng không có kí ức, lí không rõ được loại cảm giác này, vì vậy chỉ có thể tự lừa mình, bỏ qua chuyện này.

Hạo Thiên không nói gì, nhìn bầu trời đêm đen l*иg, ôn nhu cất tiếng: "Nguyệt nhi, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi!"

“Ừm, đã không còn sớm nữa!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu: “Hạo Thiên, chúc ngủ ngon!”

“Chúc ngủ ngon?” Nam Cung Hạo Thiên nhướng mày nghi hoặc, chúc ngủ ngon là có ý gì, lần đầu chàng nghe thấy từ ngữ này.

“Chính là chúc chàng ngủ ngon giấc a!” Phượng Khuynh Nguyệt chớp đôi mắt, hai con ngươi óng ánh lên, bộ dáng trông thật đáng yêu.

Nam Cung Hạo Thiên nhìn bộ dạng khả ái của nàng liền không chịu được, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi tràn đầy quyến rũ.

Chàng rất muốn ngậm lấy đôi môi dụ hoặc lòng người kia nhưng lại sợ làm cho Nguyệt nhi sợ.

“Ngủ ngon!” Chàng khẽ nhả một câu rồi quay người, liếc mắt nhìn thoáng qua nữ nhân mà chàng tâm tâm niệm tiệm kia, sau đó rời đi.

Nhìn bóng lưng trắng xóa đi xa dần, trên mặt Phượng Khuynh Nguyệt lộ ra vẻ hạnh phúc, vui vẻ cười một tiếng.

Bên trong không gian Tử Phượng.

Sau khi Nam Cung Hạo Thiên rời đi, Phượng Khuynh Nguyệt không nghỉ ngơi mà đi vào bên trong không gian, tháng này nàng phải bế quan gấp rút tu luyện mới được. Muốn lấy được Tịnh Hóa Linh Châu thì phải tăng cường sức mạnh.

Lấy ra Phượng Hoàng Đỉnh mà Huyền Linh đưa nàng, niệm thần chú, Đan Đỉnh Văn biến lớn rồi rơi vào không gian trên mặt đất.

Vào lúc Phượng Hoàng đỉnh biến lớn, trong đầu Phượng Khuynh Nguyệt hiện lên một tia ký ức.

Nhưng hình ảnh hiện lên quá nhanh, nàng không kịp nhìn thấy.

Lúc này, nàng lại nhớ đến câu chuyện mà Nam Cung Hạo Thiên đã kể vừa rồi, không hiểu sao lòng lại đau nhói không thể giải thích được.

Đưa tay lên xoa ngực, nàng nhíu mày, nàng bị sao thế, sao lại thấy đau lòng cơ chứ.

Còn có ngày đó tại núi Vân Linh tự dưng lại bộc phát năng lượng, tâm trạng của nàng cũng giống như lúc đó.

Loại tuyệt vọng kia, cảm giác bi thống kia và đau lòng đó tại sao lại chân thực như vậy.