Mọi người nhìn Phượng Niệm Ca đang nằm kia thì đều là lắc đầu, không hề có chút thương hại nào, bọn họ biết ả ta chạm vào điểm mấu chốt của Nam Cung Hạo Thiên, ả ta có thể như vậy thoải mái chết nên thắp hương cảm tạ tổ tiên tích phúc.
“Hạo Thiên, Khinh La còn cứu được không?” Phượng Khuynh Nguyệt không quan tâm Phượng Niệm Ca, lại nôn nóng hỏi Nam Cung Hạo Thiên.
Nàng vừa cho Khinh La ăn một viên đan dược trị thương, vết thương của Khinh La chịu đựng một chút sẽ không sao, nhưng trên người nàng ta vẫn còn quái vật kia, làm sao bây giờ!
Nam Cung Hạo Thiên nghe vậy, đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, bỏ đi bộ dáng lạnh nhạt vừa rồi, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội, để ta nhìn xem.”
Dứt lời, liền nhìn về phía Khinh La, lúc này Hạo Nhiên mới phát hiện trên người Khinh La có một con rắn to lớn màu đen, con rắn này cảm nhận được hơi thở trên người Nam Cung Hạo Thiên, không hề có chút nhượng bộ, yên ổn xoay quanh trên người Khinh La.
“Đây là một loại thể thuật!” Vân Cốc Tử nhìn con rắn trên người Khinh La và trầm giọng nói.
Ông ta biết đây là thuật gì, nhưng ông ta không ngờ tới Quỷ Tà thật đáng giận, dám dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối phó một cô nương.
“Mau gϊếŧ con rắn kia đi?” Vân Ế Kỳ thúc giục.
Hắn không biết loại thể thuật là cái gì, nhưng nhìn con rắn kia liền biết không phải thứ gì tốt, nó cùng nam nhân gọi con rắn màu đen kia cũng không có gì tốt, vẫn là mau chóng gϊếŧ đi!
Thậm chí hắn nhìn con rắn đen xì kia liền cảm thấy lông tơ dựng thẳng lên, trong khi Khinh La là một cô nương làm sao chịu đựng được. Nếu nó quấn quanh người hắn, chắc chắn hắn chịu không nổi.
“Không thể, nếu trực tiếp gϊếŧ con rắn này, vị cô nương này cũng sẽ chết!” Hỏa Kỳ Lân trầm ổn nói.
“Hả?” Vân Ế Kỳ kinh ngạc: “Loại này là thể thuật gì a, vì cái mà con rắn này không thể gϊếŧ?”
“Cái gọi là loại thể thuật chính là…”
Sau khi Vân Cốc Tử nói rõ mọi thứ thì Vân Ế Kỳ khϊếp sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ, cứ như thế nào sao?”
Tên Quỷ Tà thật đáng hận, lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối phó với nữ nhân, con rắn này lại không thể gϊếŧ, hơn nữa thuật này phải tự giải. Tuy rằng như vậy vẫn sẽ không chết, nhưng cũng không thể cả đời như vậy?
“Tiểu thư, người không cần lo lắng cho nô tỳ, người cứ trực tiếp gϊếŧ Khinh La đi, Khinh La tình nguyện chết cũng không muốn thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ!” Khinh La nói không nên lời.
Tuy rằng nàng ấy cũng mong muốn tiếp tục sống sót, nhưng nàng ấy cũng biết mọi việc sẽ không dễ giải quyết như vậy, nên nàng ấy tình nguyện chết cũng không muốn thành dáng vẻ này.
“Khinh La, ngươi cứ vậy mà bỏ cuộc sao?” Phượng Khuynh Nguyệt tức giận, cực kỳ tức giận. Trong từ điển của Phượng Khuynh Nguyệt không có hai chữ từ bỏ, bằng hữu của nàng cũng không được.
“Tiểu thư… Nhưng…”
“Tịnh Hóa Linh Châu có thể loại trừ thể thuật này!” Nam Cung Hạo Thiên cắt lời Khinh La, chậm rãi nói.
“Hạo Thiên, thực sự Tịnh Hóa Linh Châu có thể giúp Khinh La?” Phượng Khuynh Nguyệt nghe vậy trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Khi Khinh La nghe được câu nói kia, vẻ mặt tràn đầy sự mong chờ.
“Đúng vậy!” Nam Cung Hạo Thiên gật đầu.
“Nhưng Tịnh Hóa Linh Châu hiện đang ở đâu? Ta sẽ đi lấy nó!” Giọng điệu Phượng Khuynh Nguyệt nôn nóng.
“Nguyệt nhi đừng nóng vội, Tịnh Hóa Linh Châu đang ở nước Thiên Lan!” Nam Cung Hạo Thiên giữ chặt Phượng Khuynh Nguyệt.
Nếu chàng nhớ không lầm, Tịnh Hóa Linh Châu hẳn đang ở nước Thiên Lan, thậm chí còn là bảo vật của Hoàng tộc Thiên Lan!
“Nước Thiên Lan?” Phượng Khuynh Nguyệt lẩm bẩm: “Chính là quốc gia của Lam Nguyệt Cơ?”
“Không sai!” Nam Cung Hạo Thiên gật đầu.
Phượng Khuynh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, xem ra để lấy được Tịnh Hóa Linh Châu này thì không thể tránh khỏi chiến tranh rồi. Từ khi nàng chặt đứt đôi tay của Lam Nguyệt Cơ thì đã định là kẻ thù, nàng ta luôn muốn mạng của nàng, chỉ là nàng ở nước Vân Tê nên Lam Nguyệt Cơ vẫn luôn không có cơ hội động thủ. Nếu biết được nàng đi nước Thiên Lan, lại còn vì Tịnh Hóa Linh Châu, nàng ta sẽ khơi mào chiến tranh!
Thôi thì mặc kệ như vậy, nàng nhất định phải lấy được viên linh châu kia, cho dù chống lại cả nước Thiên Lan nàng cũng chấp nhận.
Nam Cung Hạo Thiên hiểu được suy nghĩ của Phượng Khuynh Nguyệt: “Nguyệt nhi! Tháng sau nước Thiên Lan sẽ tổ chức đại hội đan dược, người chiến thắng sẽ có được linh châu kia!”
Chàng cũng không hiểu tại sao hoàng đế nước Thiên Lan lại lấy bảo bối Tịnh Hóa Linh Châu ra làm phần thưởng. Nhưng Nguyệt nhi đã muốn, chàng cũng mặc kệ có nguy hiểm hay không sẽ cùng nàng đi đến đó, bởi vì chàng biết Nguyệt nhi của chàng đã quyết thì không thể ngăn cản.
Phượng Khuynh Nguyệt nghe vậy thì trầm tư một chút, nếu nàng có thể thành người chiến thắng ở đại hội đan dược, như vậy sẽ đường đường chính chính lấy đi Tịnh Hóa Linh Châu, cũng sẽ thoát được chiến tranh hai nước. Tuy nàng không để tâm đến việc này, nhưng nàng cũng chắc sẽ lấy được nó.
Chỉ là phải một tháng nữa, vậy Khinh La phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ mang dáng vẻ kỳ dị này?
“Ta có thể tạm thời phong bế thể thuật trên người Khinh La!” Nam Cung Hạo Thiên nhìn Phượng Khuynh Nguyệt đang suy nghĩ thì nhẹ nhàng nói.
Chàng biết Nguyệt nhi của chàng đang băn khoăn việc gì, chàng lại chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh như trước nhưng phong ấn thể thuật này thì vẫn làm được.
“Hạo Thiên, làm phiền chàng rồi!” Phượng Khuynh Nguyệt cũng không khách khí liền đồng ý, nhìn Nam Cung Hạo Thiên.
Nàng biết chỉ cần nàng có việc cần, Hạo Nhiên sẽ không ngại toàn tâm đối phó.
Cho nên điều cần làm bây giờ là phải nâng cao hơn thực lực của bản thân, như vậy có thể tự bảo vệ tốt bản thân và người bên cạnh.
Nàng phải tăng cường tu luyện, một tháng sau nàng muốn lấy được linh châu kia.
“Nàng không cần khách khí với ta!” Nam Cung Hạo Thiên cười sủng nịnh, chàng tình nguyện vì Nguyệt nhi có thể làm bất cứ việc gì. Sau đó, Hạo Thiên nâng tay lên làm dấu kết ấn, xuất ra một đạo linh lực bắn vào người Khinh La.
“Xựt!” Lúc này, con rắn đen trên người Khinh La phun cái lưỡi dài của nó ra như đang chống lại cái gì đó, nhưng dù có chống cự cũng không thay đổi được gì, toàn bộ thân rắn hoàn toàn biến vào trong cơ thể của Khinh La, chỉ còn lại một cái điểm đen ở cổ tay.
“Nô tỳ đa tạ Vương gia!” Khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Khinh La quỳ trên mặt đất, giọng nói tràn ngập cung kính và cảm kích.
Vương gia đã giúp nàng ấy hơn hai lần, nàng ấy có thể ở học viện Vân Linh học tập cũng nhờ Vương gia giúp đỡ, hiện tại nàng ấy có thể khôi phục bình thường cũng là Vương gia ra tay. Nàng ấy thực biết ơn ngài, vô cùng biết ơn.
“Đứng lên đi!” Nam Cung Hạo Thiên thanh âm tràn ngập tà mị.
“Hiện tại chúng ta về học viện đi!” Vân Cốc Tử đề nghị.
“Được!” Mọi người gật đầu, một đám đi về hướng học viện.
Sau khi họ trở về học viện thì cùng nhau dùng bữa tối, rồi từng người trở về phòng của mình.
“Hạo Thiên, chàng đang ở cấp nào rồi?” Trong phòng, Phượng Khuynh Nguyệt dựa vào vai Nam Cung Hạo Thiên, nhẹ nhàng hỏi.
Nàng đã thấy được Hạo Thiên đánh nhau với Quỷ Tà, linh lực của Quỷ Tà đã đạt tới Linh Thần cấp cao nên nàng không phải đối thủ của hắn. Nhưng là Hạo Thiên lại đánh bại Quỷ Tà mà không hao tốn bao nhiêu sức lực, thực lực của Hạo Thiên thực nhất định cao hơn Quỷ Tà.