Dọc theo đài cao đi xuống có từng hàng bệ ngọc tinh xảo đẹp đẽ được xếp ngay ngắn ở hai bên.
Đủ loại trái cây, rượu và các món ăn ngon được bày trên bệ ngọc không ngừng tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Ở trung tâm của Ngự Hoa Viên dựng lên một lôi đài.
Đó chính là lôi đài mà lát nữa sẽ tổ chức đấu võ.
Người đến từ các nước và các trưởng lão của các học viện cũng lần lượt đến, Hoàng Thượng Nam Cung Lân dẫn theo Hoàng Hậu và các vị phi tần trong hậu cung ngồi vào chỗ, tất cả các vị đại thần ngồi ở bên dưới cũng đã có mặt.
Lúc này sứ thần các nước và các đại thần đang tụ tập nói chuyện với nhau, đúng lúc này truyền đến một trận tiếng thông báo.
“Vân Tê Vương và Phượng nhị tiểu thư đến.”
Khi âm thanh này vừa dứt, tất cả mọi người đều dừng lại động tác trong tay, nhìn về phía hướng phát ra âm thanh, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Phượng Khuynh Nguyệt mang một bộ cung trang màu trắng như tuyết, gót ngọc chậm rãi bước tới, dáng người thanh mảnh tinh xảo, cùng với mái tóc dài đen nhánh mịn màng buông qua vai, trông càng thêm quyến rũ mê người. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ mọng chưa mở ra nhưng đã nghe thấy tiếng cười, hơi thở như lan.
Nam Cung Hạo Thiên đi bên cạnh nàng vẫn mặc một bộ áo bào trắng hình trăng non giống như trước đây, dáng người hoàn hảo và khuôn mặt trắng nõn trơn bóng càng nổi bật thêm những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt tuấn tú, đôi mi dài hơi rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm tựa như viên pha lê đen nhánh lấp lánh ánh sáng, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt đẹp, cùng với khí chất toát ra từ trên người chàng giống như một vị trích tiên.
Hai người họ đi cùng nhau trông thật xứng đôi, giống như những vị thần từ trên trời giáng xuống, mà người phàm không thể phạm thượng được.
Mọi người nhìn đôi giai nhân này rồi bàn tán sôi nổi.
“Không ngờ Phượng nhị tiểu thư này lại xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không giống với những lời đồn đại!” Một vị đại thần đang nói với một vị đại thần khác.
“Đúng vậy, nữ tử xinh đẹp như vậy thật giống như tiên nữ hạ phàm!” Một vị đại thần khác cũng gật đầu phụ họa theo.
“Các vị xem Phượng nhị tiểu thư thật sự rất xứng đôi với Vân Tê Vương của chúng ta!” Một giọng nói đầy ngưỡng mộ của nữ tử vang lên.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“...”
Những lời khen ngợi liên tiếp vang lên không dứt.
Phượng Niệm Tuyết ngồi ở vị trí của mình nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt cả người đều toát ra khí chất cao quý, nàng ta nắm chặt đôi tay lại, giận dữ trừng mắt, trong lòng tràn ngập không cam lòng. Đáng lẽ nàng ta nên hủy hoại khuôn mặt của Phượng Khuynh Nguyệt khi nàng vẫn còn là một phế vật.
Nam Cung Cảnh Minh nhìn Phượng Khuynh Nguyệt lúc này, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như chàng ta biết được nàng xinh đẹp như vậy thì cho dù nàng có là một phế vật cũng sẽ rước vào cửa, dù không trở thành chính thất thì cũng có thể làm thϊếp.
Nhìn thấy sắc đẹp của Phượng Khuynh Nguyệt, Nam Cung Lân nhìn về phía Phượng Triêu Dương, lên tiếng hỏi: “Phượng Thừa tướng, đây là Nhị tiểu thư của Tướng phủ sao?”
Cũng không khó coi như những lời đồn đại!
Phượng Triêu Dương nghe thấy vậy vừa định đáp lại nhưng lại bị Phượng Khuynh Nguyệt giành lên tiếng trước:
“Thần nữ Phượng Khuynh Nguyệt bái kiến hoàng thượng.” Nàng đi tới vị trí chính giữa nhưng chỉ hơi gập người hành lễ với Nam Cung Lân.
Lời này vừa nói ra thì những người mới đầu còn bàn tán sôi nổi đều trở nên yên tĩnh, đây không phải là Nhị tiểu thư ngốc nghếch kia của phủ Thừa tướng hay sao?
Bóng dáng kiêu ngạo cùng với giọng điệu bình tĩnh này nào có giống với một tên ngốc chứ.
Có vẻ như lời đồn cũng không đáng tin!
“Ngươi là Phượng Khuynh Nguyệt?” Nam Cung Lân nhìn nàng đầy hoài nghi.
“Đúng ạ.” Phượng Khuynh Nguyệt không hề có một chút sợ hãi nào cả.
Nam Cung Lân nhìn nàng có chút kiêu ngạo không hề sợ hãi khi đứng trước mặt mình, trong lòng đã hiểu rõ, liếc mắt nhìn nhi tử của mình, xem ra nhi tử của mình đã nhận nhầm viên ngọc trai thành gỗ mộc rồi.
Thôi~ m thầm lắc đầu: “Thiên nhi, Nguyệt nhi ngồi xuống đi!”
Mặc dù nhi tử của mình đã bở lỡ nhưng chất nhi của ông ta lại có được, nên ông ta cũng hài lòng, dù sao ông ta cũng thật sự thương yêu chất nhi này của mình.
Nam Cung Hạo Thiên gật đầu với Nam Cung Lân rồi dắt Phượng Khuynh Nguyệt đi đến vị trí của mình.
“Hoàng Thượng, Thất công chúa Nguyệt Cơ của nước Thiên Lan chúng thần đã chuẩn bị một màn biểu diễn, mong rằng các vị sẽ thích.” Đúng lúc này giọng nói trầm ổn và cung kính của sứ thần của nước Thiên Lan vang lên.
Nam Cung Lân mỉm cười: “Nếu đã như vậy chúng ta hãy xem phong thái của Thất công chúa nước Thiên Lan đi.”
Mọi người nhìn qua chỉ thấy một nam tử trung niên với khuôn mặt chữ điền, bên cạnh hắn là vị Thất công chúa Lam Nguyệt Cơ.
Nàng ta có vẻ ngoài diễm lệ với nước da trắng ngần, chưa kể đến phương Bắc hiếm thấy giai nhân như vậy, ngay cả vùng Giang Nam cũng cực kỳ ít có. Nàng ta mang một chiếc áo da làm bằng gấm màu xanh lục, màu sắc rất tươi sáng nhưng dù có lộng lẫy đến đâu cũng trở nên ảm đạm dưới vẻ đẹp rực rỡ của nàng ta.
Thật sự là một đại mỹ nhân.
Lam Nguyệt Cơ nhìn những ánh mắt tề tụ trên người nàng ta từ bốn phía, đuôi mắt khẽ liếc qua rồi dán chặt ánh mắt vào Nam Cung Hạo Thiên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và say mê. Nàng ta đã nghe đồn về vị Vân Tê Vương của nước Vân Tê này từ lâu, nghe nói chàng có chiến công hiển hách nhưng đến bây giờ mới được tận mắt chiêm ngưỡng, hiện giờ nhìn thấy quả nhiên là như thế.
Nàng ta lại đưa mắt về phía Phượng Khuynh Nguyệt đang ngồi bên cạnh chàng, nghe đồn nàng chỉ là một tiểu thư phế vật không có linh căn, hơn nữa còn không được sủng ái, thêm vào đó còn là một kẻ ngốc, khóe môi nàng ta bỗng giương lên một nụ cười chế giễu, làm sao một nữ tử như vậy có thể xứng với Nam Cung Hạo Thiên, chỉ có nàng ta mới đủ tư cách sánh đôi cùng chàng.
Phượng Khuynh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Lam Nguyệt Cơ nhưng chỉ thản nhiên khẽ liếc nàng ta, sau đó không hề để ý đến nữa.
Vừa nhìn đã biết là vì yêu sinh hận, trước giờ nàng vẫn luôn không có thiện cảm với những người như nàng ta, nhưng nếu như họ xúc phạm nàng trước thì nàng cũng không ngại giúp họ giãn gân cốt một chút.
Lam Nguyệt Cơ chậm rãi tiến về phía trước, đi đến dưới đài, nàng ta cúi đầu hành lễ với Nam Cung Lân rồi bước những bước nhỏ thong thả chạy đến vị trí chính giữa, nàng ta khẽ liếc nhìn Nam Cung Hạo Thiên sau đó khóe môi nở nụ cười quyến rũ nhất.
Sở dĩ hôm này nàng ta có màn biểu diễn này chính là để thu hút sự chú ý của chàng, sau đó cong eo, cúi đầu và xoay người, dáng người đầy tự hào mang theo sức quyến rũ uốn lượn như một con rắn linh hoạt.
Tiếp theo lại sử dụng linh lực bay lên không trung, ném những cánh hoa đã chuẩn bị sẵn từ trước lên cao rồi phất tay áo tiếp tục nhảy múa để tăng thêm vẻ đẹp vừa huyền ảo lại chân thực cho nàng ta.
Cuối cùng chạm đất và quỳ xuống một cách vô cùng tự nhiên, tiếng đàn du dương kết hợp hoàn hảo với điệu nhảy uyển chuyển, vòng eo mềm mại như lá liễu ngả về phía sau rồi trở mình vẽ nên dấu chấm câu cho bức họa của màn biểu diễn hoàn mỹ này.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên sáng ngời, đúng là một điệu nhảy tuyệt vời, thật xứng danh đệ nhất mỹ nhân, thiên tài của nước Thiên Lan.
Nam Cung Lân vỗ tay tán thưởng, nhìn Lam Nguyệt Cơ mỉm cười: “Công chúa Nguyệt Cơ thật sự rất khác biệt, nhảy múa rất đẹp, rất hay.”
Lam Nguyệt Cơ mím môi mỉm cười: “Cảm tạ Vân Tê Hoàng đã cất nhắc.”
Sau đó lại khẽ lên tiếng: “Hoàng Thượng, Nguyệt Cơ nghe đồn Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng Vân Tê có linh lực siêu phàm, hơn nữa lại là một thiên tài vang danh rất xa, nên không biết lát nữa thi đấu có thể so bì với Nhị tiểu thư của Tướng phủ một phen hay không?”
Những lời nói ẩn chứa sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khinh bỉ và coi thường vừa dứt, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó phải hít một ngụm khí lạnh. Vị công chúa Nguyệt Cơ này rõ ràng chính là muốn khiêu chiến với Phượng Khuynh Nguyệt.
Muốn làm cho nàng xấu hổ, cả nước Vân Tê ai mà không biết Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng là một phế vật không hề có linh căn, dù cho không phải là kẻ ngốc đi chăng nữa cũng không có nghĩa là có thể tu luyện.
Ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lam Nguyệt Cơ nhìn về phía Phượng Khuynh Nguyệt, nàng ta chính là muốn nhìn Phượng Khuynh Nguyệt mất mặt trước mặt tất cả mọi người, quan trọng hơn là Lam Nguyệt Cơ muốn làm cho nàng phải xấu hổ trước mặt Nam Cung Hạo Thiên, nàng ta muốn cho mọi người biết ai mới là người xứng với chàng nhất.