Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 14: Yến tiệc

Lúc này Phượng Niệm Ca rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ cái gì!

Mãi đến khi bóng dáng của Phượng Khuynh Nguyệt dần biến mất, Phượng Niệm Ca mới nhào vào trong lòng của nhị di nương khóc lớn: “Nương, con cầu xin người, người hãy đi cầu xin cha, đừng gả con cho tên ăn mày kia có được không, huhuhu!”

Ánh mắt nhị di nương liếc nhìn tên ăn mày khiến người ta phải ghê tởm kia, rồi vỗ về Phượng Niệm Ca làm cho nàng ta bình tĩnh lại, giọng nói dịu dàng vang lên: “Ca nhi, con đừng khóc nữa, nương sẽ đi cầu xin cha giúp con.”

Bà ta cũng khó mà chấp nhận việc nữ nhi của mình phải gả cho một tên ăn mày trông ghê tởm như vậy!

“Con cảm ơn nương!” Phượng Niệm Ca cúi đầu, khi nghe được những lời này bên khóe môi nàng ta nở một nụ cười, nhưng cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì!

(PS: Lời ngoài lề: Đã như vậy rồi mà nàng ta còn cười được à?

Nữ chính vĩ đại: Cô bé ngốc này, tất nhiên là đang nghĩ cách làm sao đối phó với ta!)

“Hahaha, tiểu thư, người có nhìn thấy không, vẻ mặt của tam tiểu thư giống như mạng nhện giăng đầy mặt.” Vừa về đến Lan Uyển, Khinh La đã ôm bụng mà cười lớn.

Vị tam tiểu thư này cũng thật là xứng đáng, chưa kể đến việc bị người khác hủy hoại khuôn mặt, lại còn bị người cướp đi trong sạch, thật là hả giận!

“Đồ ngốc, chủ nhân lại không phải là kẻ mù thì làm sao lại không nhìn thấy được chứ?” Hỉ Nhi đậu trên bờ vai của Phượng Khuynh Nguyệt rồi nhìn Khinh La với ánh mắt khinh thường.

Khinh La nghe thấy vậy bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng khẽ ho nhẹ, nhưng vẫn không giấu được kích động muốn cười.

Phượng Khuynh Nguyệt nhìn hai kẻ ngốc ngếch và đáng yêu này rồi khẽ mỉm cười: “Khinh La, em đi chuẩn bị một ấm trà ngon, một lát nữa sẽ có người lại đây!”

Khinh La nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa, nàng ấy tin tưởng tiểu thư nhà mình.

Quả nhiên đúng như suy đoán, một lát sau, một làn gió lướt qua mang theo hương thơm thoang thoảng, Nam Cung Hạo Thiên mặc một chiếc áo bào màu trắng ngồi xuống bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, Hỉ Nhi và Khinh La nhìn thấy vậy rất biết điều mà rời khỏi.

Chàng đưa tay ra ôm lấy Phượng Khuynh Nguyệt vào trong lòng, giọng nói quyến rũ lại có chút ma mị vang lên: “Nguyệt Nhi, tối qua nàng có nhớ ta không?”

“Mới một buổi tối thì sao phải nhớ chứ?” Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày hỏi, cũng không trốn tránh vòng tay ấm áp đó ra.

“Nhưng ta lại rất nhớ nàng!” Nam Cung Hạo Thiên tựa đầu vào hõm vai của nàng, ngửi hương thơm quen thuộc chỉ thuộc về một mình nàng!

Đôi mày đẹp của Phượng Khuynh Nguyệt khẽ nhướng lên, liếc nhìn chàng khi nghe thấy vậy, nàng tin những gì chàng nói, tuy rằng nghe có vẻ hơi buồn nôn, nhưng nàng lại rất thích!

Nàng không lên tiếng mà tự nhiên ngả đầu dựa vào phía sau, tận hưởng hơi ấm mà người phía sau mang đến cho nàng.

Nam Cung Hạo Thiên nhìn thấy vậy, chỉ cười đầy ôn nhu, Nguyệt nhi của chàng không ghét bỏ chàng khiến chàng rất hài lòng: “Ngày mai trong cung có yến tiệc, ta sẽ tới đón nàng, nàng chỉ cần chờ ta là được!”

“Vâng.” Phượng Khuynh Nguyệt không mở mắt ra, nàng gật đầu đáp ứng!

Nam Cung Hạo Thiên dịu dàng vuốt tóc nàng, nhìn người trong lòng với ánh mắt âu yếm!

Dưới ánh nắng chói chang, bóng dáng hai người mặc áo bào trắng như những bông tuyết đẹp đến nao lòng, có chút hư ảo.

Ngày hôm sau, hoàng cung mở yến tiệc chiêu đãi sứ thần của ba nước.

Ánh mặt trời chậm rãi xuyên qua những đám mây, bên ngoài cửa sổ lấp ló từng tia nắng ban mai.

Ánh sáng như được dát vàng chiếu qua khung cửa sổ rồi soi thẳng vào trong phòng, mà người trên giường vẫn còn đang say giấc nồng.

Bỗng nhiên, một làn hương thoang thoảng thổi qua, khiến người trên giường từ từ tỉnh giấc rồi mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú vô song, đẹp đến mức thần tiên cũng phải ghen tỵ của Nam Cung Hạo Thiên.

Lúc này đôi mắt sâu thẳm tràn ngập dịu dàng của chàng đang ngắm nhìn Phượng Khuynh Nguyệt đầy âu yếm, khóe miệng hơi mím lại một chút: “Nguyệt nhi, nàng tỉnh rồi.”

Phượng Khuynh Nguyệt nghe giọng nói trầm thấp đầy từ tính đó của chàng thì gật đầu với Nam Cung Hạo Thiên.

Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ của người trên giường, Nam Cung Hạo Thiên bất giác nuốt nước miếng, bản thân đúng thật là không có việc gì nên mới để mình chịu tội, mới sáng sớm đã để cho chàng nhìn thấy vẻ dụ dỗ như vậy.

Kìm nén ý nghĩ muốn hôn nàng vào trong lòng, chàng khàn giọng lên tiếng: “Hôm nay là yến tiệc tụ hội cả ba nước, nàng và ta đều có tên trong danh sách được mời nên phải dậy thôi!”

Phượng Khuynh Nguyệt tự nhiên cũng hiểu được lý do giọng chàng bỗng trở nên khàn đặc, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, đôi mày liễu khẽ nhướng lên, nụ cười trên môi như có như không, nói: “Được.”

Nàng cũng đã từng nghe nói về yến tiệc tụ hội của ba nước, trên danh nghĩa là một cuộc gặp gỡ nhưng thực tế đó là cuộc ganh đua giữa ba nước, để xem nước nào giàu có và mạnh hơn, ngoài ra còn so sánh nhân tài xuất chúng. Tuy nhiên cũng nghe nói năm nay ba người đứng đầu sẽ có thể được nhận thẳng vào học viện Vân Linh, người ta đồn rằng học viện Vân Linh là học viện có thực lực mạnh nhất trong cả ba nước nên rất nhiều người muốn được vào đó học.

Đương nhiên nàng cũng muốn vào học ở đó!

Nam Cung Hạo Thiên tất nhiên nhìn ra tâm tư của Phượng Khuynh Nguyệt, chàng biết nàng chắc chắn sẽ có hứng thú đối với chuyện này.

Lúc này Khinh La đang ở ngoài cửa bỗng nghe thấy có tiếng động ở trong phòng, đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên thì trong lòng sửng sốt, Vương gia đến đây lúc nào vậy làm sao nàng ấy lại không biết?

Nhưng nàng ấy vẫn rất biết chừng mực, biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên.

“Nô tỳ gặp qua Vương gia!” Cung kính hành lễ, sau đó đặt dụng cụ vệ sinh đang cầm trên tay lên bàn, tự tay vắt khô chiếc khăn rồi đưa cho Phượng Khuynh Nguyệt!

Ngay khi Phượng Khuynh Nguyệt định nhận lấy khăn thì bất chợt một đôi bàn tay to lớn giành trước một bước, Nam Cung Hạo Thiên cầm lấy khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, sau đó còn tự mình khoác áo bào cho nàng.

Phượng Khuynh Nguyệt không hề ngăn cản hành động của chàng mà hưởng thụ sự ấm áp này.

Sau khi hai người thu xếp mọi thứ xong, dùng xong bữa sáng mới bước ra khỏi phòng.

Ngoài cửa phủ, Ảnh Nhất đang canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy hai người đi ra mới cúi đầu cung kính mở miệng: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Lời vừa dứt, trong lòng Ảnh Nhất cảm thấy nghi ngờ, hiện tại trước mặt hắn là Vương gia nhà mình sao?

Khuôn mặt băng lãnh vạn năm không thay đổi, giờ phút này lại đang nở nụ cười, Vương gia trước giờ chưa từng gần gũi với nữ nhân như thế, lúc này bên cạnh lại có nữ tử.

“Ừ.” Nam Cung Hạo Thiên gật đầu, bước lên xe ngựa trước, sau đó vươn tay ra với Phượng Khuynh Nguyệt đang ở bên ngoài xe.

Nàng nhìn đôi bàn tay to lớn và mạnh mẽ trước mặt, khẽ mỉm cười, vươn tay của mình ra mượn sức lập tức lên xe ngựa.

Không phải nàng không thể tự mình lên được, mà họ đều đang tận hưởng giây phút ấm áp này.

Khinh La đương nhiên ngồi ở phía đầu xe cùng với Ảnh Nhất đánh xe, Hỉ Nhi đã bay vào trong không gian của chiếc nhẫn Tử Phượng.

Bên trong cỗ xe, thân xe được làm từ gỗ dổi, nóc xe được chạm trổ và điêu khắc họa tiết, rất tinh xảo khéo léo, trong xe rất rộng rãi, đủ sức chứa hơn chục người. Nam Cung Hạo Thiên ngồi trên chiếc đệm mềm làm từ lụa tơ tằm thượng đẳng, còn Phượng Khuynh Nguyệt ngồi bên cạnh chàng.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, sau nửa canh giờ mới chậm rãi đến hoàng cung, xe ngựa dừng lại.

Giọng nói của Ảnh Nhất ở bên ngoài vang lên: “Vương gia, đã tới hoàng cung rồi.”

“Ừ.” Giọng nói đầy mê hoặc của Nam Cung Hạo Thiên từ trong xe truyền ra.

Ảnh Nhất vén mành che lên để cho Phượng Khuynh Nguyệt và Nam Cung Hạo Thiên lần lượt xuống xe, đi vào bên trong hoàng cung.

Tòa cung điện với mái ngói lưu ly dát vàng đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Những bức tường và hành lang được xây từ vàng ngọc được chạm rồng trổ phượng, trong vườn hoa, hồ nước và đình các đầy chim bay bướm lượn.

Trong Ngự Hoa Viên, những tấm thảm đỏ được trải khắp mảnh sân rộng lớn, hai chiếc ghế vàng uy nghi được đặt trên bục cao nhất, chính là ghế ngồi của hoàng đế Nam Cung Lân và hoàng hậu Vu Khanh Tâm.

Ở vị trí hơi thấp một chút so với đài cao là bàn ghế làm bằng gỗ đàn hương màu đen, được dành cho các vị phi tần có địa vị trong cung và con cháu hoàng gia, sứ thần các nước kiêm trưởng lão của các học viện.