Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 13: Trộm gà không được còn mất nắm gạo 2

Khi Phượng Triêu Dương nghe xong lời này, ông ta chợt hiểu ra, hai mắt nheo lại nhìn Phượng Khuynh Nguyệt: "Nguyệt nhi có biện pháp gì?”

Nàng nói rất đúng, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, dù ông ta có gϊếŧ chết người ăn mày này cũng không thể ngăn được tin tức lộ ra ngoài. Vả lại nhiều người nhìn thấy như vậy, ông ta cũng không thể gϊếŧ hết những người này!

“Trước tiên chúng ta hãy hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì!” Khoé miệng Phượng Khuynh Nguyệt khẽ cong.

Đúng là nàng muốn xát muối lên vết thương của bọn họ đấy!

Phượng Triêu Dương gật đầu, vừa rồi ông ta thật sơ suất, sao lại không nghĩ đến hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện trước đã: "Ca nhi, rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"

"Huhuhu. Cha, tối hôm qua nữ nhi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên lại có một người bịt mặt xuất hiện, sau đó điểm huyệt nữ nhi, huỷ hoại mặt nữ nhi, chuyện sau đó nữ nhi cũng không biết, sáng nay tỉnh lại liền phát hiện tên ăn mày này ngủ bên cạnh nữ nhi, còn đem nữ nhi làm cho… làm cho… Huhuhu!" Phượng Niệm Ca khóc rống lên.

Người bịt mặt?

Phượng Triêu Dương nghĩ, nếu có một người bịt mặt, vậy tên ăn mày này là do người bịt mặt đó mang đến!

“Làm sao ngươi vào được đây?” Phượng Triêu Dương đang suy nghĩ thì Phượng Khuynh Nguyệt đã đi tới bên cạnh người ăn mày hỏi hắn.

"Ú… ớ… " Tên ăn mày một bên a a nói, một bên khoa tay múa chân.

Sau đó, dường như hắn ta nhớ ra điều gì, từ trong ngực lấy ra một phong thư!

Phượng Khuynh Nguyệt cầm lấy phong thư mở ra, khóe miệng xinh đẹp lại nhếch lên, nàng đưa lá thư cho Phượng Triêu Dương!

Phượng Triêu Dương đọc xong lá thư liền tức giận nói: “Từ hôm nay tên ăn mày này sẽ là phu quân của ngươi!” Vứt lại một câu, ông ta không khách khí phất tay áo bỏ đi!

Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Nhị di nương ngơ ngác nhặt lá thư dưới đất lên, sau khi đọc xong cũng tức giận chỉ vào Phượng Niệm Ca chửi mắng: "Ca nhi, tại sao ngươi lại không biết kiềm chế như thế? Ngươi làm ta thật thất vọng!"

Phượng Niệm Ca khó hiểu, rốt cuộc trong thư này viết cái gì mà khiến cho thái độ của cha và nương đối với nàng ta thay đổi lớn như vậy. Sau khi cầm bức thư lên đọc, đột nhiên, đồng tử nàng ta mở to!

“Nương, con không viết cái này, con chưa từng viết bức thư này!” Vội vàng giải thích.

“Ngươi không viết sao, đây rõ ràng là bút tích của ngươi, cái này có thể làm giả sao?” Nhị di nương đau lòng hét lên.

Đã sống nửa đời người nhưng bà ta cũng chưa thấy lời nói nào không biết liêm sỉ như vậy. Cái gì trống vắng, tịch mịch, nhớ như thế nào như thế nào, còn nói có nam nhân anh dũng nào tới giúp ta dập tắt cơn khát hay không, một câu đáng giận nhất chính là nếu ai nhặt được phong thư này mang tới tìm nàng, nàng đang chờ đợi người nam nhân mạnh mẽ đến!

“Nương, nương, người phải tin tưởng ta!” Nàng ta quỳ trên mặt đất ôm đùi nhị di nương khóc rống: “Nương, người phải tin tưởng nữ nhi, nữ nhi như thế nào người còn không hiểu rõ sao?”

Rồi sau đó nàng ta chỉ vào Phượng Khuynh Nguyệt mắng to: “Tiện nhân, có phải ngươi không, là ngươi hãm hại ta đúng không?”

Nhị di nương nghe vậy trong lòng chấn động. Đúng, ca nhi nói rất đúng, ca nhi là người thế nào bà ta còn không hiểu rõ sao, nữ nhi của bà thích Vân Tê Vương, sao có thể làm ra chuyện không biết kiềm chế như vậy. Đúng, nhất định là có người hãm hại, mà người này chính là Phượng Khuynh Nguyệt.

Ngày hôm qua bọn họ vừa bỏ ra số tiền lớn tìm sát thủ gϊếŧ nàng, ngược lại nàng không có việc gì, Ca nhi của bà ta lại xảy ra chuyện. Đúng, chính là nàng, nhất định là nàng!

Nghĩ đến cả đời nữ nhi của mình lại bị hủy như vậy, bà ta không cam lòng, nhìn Phượng Khuynh Nguyệt nổi giận đùng đùng: “Tiện nhân, tối hôm qua ngươi ở đâu, việc hôm nay có phải do ngươi làm không?”

Phượng Khuynh Nguyệt nở nụ cười châm chọc, đôi mắt nhìn chằm chằm nhị di nương: “Người nói xem tối hôm qua ta ở đâu?”

Nhị di nương vốn đang phát hỏa, tối hôm qua nên là nàng xảy ra chuyện, vì cái gì nàng không có việc gì, Ca nhi của bà ta lại bị người hủy dung, khiến người ta không thể không hoài nghi.

“Tiện nhân, là ngươi, nhất định là ngươi, mặt Ca nhi chắc chắn là do ngươi làm.” Nhìn thái độ của Phượng Khuynh Nguyệt khiến bà ta càng thêm tức.

Ánh mắt của Phượng Khuynh Nguyệt trở nên sắc bén, hai mắt hiện lên ý muốn gϊếŧ người sâu sắc: “Lại để ta nghe được hai chữ tiện nhân này, ta không ngại khiến bà vĩnh viễn nói không nên lời đâu.”

Nhị di nương nghe vậy trong lòng run lên dữ dội, vô cùng sợ hãi.

Đây là nàng đang cảnh cáo bà ta.

Phượng Niệm Ca thấy mẫu thân của mình cứ như vậy bị Phượng Khuynh Nguyệt đe dọa, khuôn mặt đã được băng bó trước đó lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn, chỉ vào Phượng Khuynh Nguyệt chửi ầm lên: “Tiện nhân, tiện nhân, ta gọi ngươi đó thì có thể thế nào.”

Lời nói vừa ra, chỉ thấy bóng người trước mặt chợt lóe, Phượng Khuynh Nguyệt đã đến trước mặt Phượng Niệm Ca, nhìn gương mặt ở ngay trước mắt, tốc độ nhanh như vậy, trong lòng nàng ta rét run, giả bộ trấn định: “Ngươi muốn làm gì?”

Phượng Khuynh Nguyệt cười lạnh một tiếng, hai mắt hiện lên một mảnh khát máu, ngay sau đó nàng bóp chặt cổ Phượng Niệm Ca.

Phượng Niệm Ca tựa như diều đứt dây, hai chân rời khỏi mặt đất, đôi tay liều mạng nắm lấy tay Phượng Khuynh Nguyệt muốn bẻ ra.

Nhưng hiện tại nàng ta đến trói gà còn không chặt thì làm sao là đối thủ của Phượng Khuynh Nguyệt, ở giữa không trung không ngừng giãy giụa, cảm giác hít thở không thông nảy lên trong lòng nàng ta.

Giờ phút này cả căn phòng tràn ngập sát khí, mọi người đều đứng yên tại chỗ, hô hấp cũng không dám thở mạnh!

Nhị tiểu thư lúc này thật khủng khϊếp, giống như sứ giả đến từ địa ngục!

Nhị di nương thấy thế vội vàng tiến lên túm chặt tay Phượng Khuynh Nguyệt muốn bẻ tay nàng ra, nhưng cũng tốn công vô ích.

Bà ta chỉ đành buông tay, trên mặt đầy sắc thái nôn nóng: “Tiện... ngươi, ngươi mau buông tay, buông Ca nhi ra, nàng là muội muội của ngươi mà.”

Chữ tiện nhân vừa đến bên miệng, bà ta đã vội vàng thu về. Bà ta thật sự sợ Phượng Khuynh Nguyệt cứ như vậy mà gϊếŧ nữ nhi của bà ta, chỉ cần nàng muốn nàng liền thật sự làm được.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe thế giống như được chuyện cười gì, khóe miệng toàn là mỉa mai: “Ngươi không nên nhận loạn thân thích, mẫu thân ta chỉ sinh hạ một người nữ nhi là ta.”

Buồn cười, bây giờ biết sợ rồi nên đánh bài thân tình với nàng sao, lúc trước thì bắt nạt nàng thế nào.

Giờ khắc này nhị di nương thật sự luống cuống, bà ta quỳ trên mặt đất cầu xin: “Cầu xin ngươi buông tha cho Ca nhi, ta chỉ có một nữ nhi như vậy, ngươi gϊếŧ Ca nhi, ta sống thế nào đây.”

Giờ phút này bà ta đã bất lực buông xuôi, mắt thấy sắc mặt Phượng Niệm Ca bị nghẹn đỏ bừng, nước mắt ngăn không được chảy xuống, chỉ có thể tới mềm.

Phượng Khuynh Nguyệt khinh thường bĩu môi, tùy tay quăng Phượng Niệm Ca ra ngoài giống như vứt rác.

Nàng không phải ăn dáng vẻ đó của nhị di nương mà vì nàng vẫn không nghĩ cứ gϊếŧ Phượng Niệm Ca như vậy, thay vì gϊếŧ nàng ta, không bằng để nàng ta sống khổ sở như vậy càng thú vị hơn.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Nhị di nương vội vàng nói lời cảm tạ, giờ khắc này bà ta cảm ơn là phát ra từ nội tâm. Hiện tại bà ta rất hối hận, hối hận ngày hôm qua phái người đi ám sát Phượng Khuynh Nguyệt, nếu không có việc ám sát ngày hôm qua thì sẽ không có Ca nhi hôm nay!

Bà ta vội vàng ôm lấy Phượng Niệm Ca, Phượng Niệm Ca cảm nhận được không khí, nàng ta nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, nước mắt tí tách rơi xuống. Vào một khắc kia, nàng ta thật sự sợ hãi, cảm giác chết chóc cách mình gần như vậy, nàng ta sợ hãi, nàng ta không muốn chết.

Mắt Phượng Khuynh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hai người, sau đó xoay người tiêu sái rời đi!