Mọi người sôi nổi nhìn Nam Cung Hạo Thiên và Phượng Khuynh Nguyệt, bây giờ họ đều đã biết Nhị tiểu thư của Phượng gia sắp trở thành Vương phi Vân Tê Vương, sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của Lam Nguyệt Cơ chẳng qua là nhìn trúng Vân Tê Vương mà thôi.
Phượng Niệm Tuyết nhìn về phía Phượng Khuynh Nguyệt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý. Nàng ta muốn xem Phượng Khuynh Nguyệt lần này sẽ đối phó ra sao, ai mà không biết vị công chúa Nguyệt Cơ này chính là một thiên tài, tuổi còn nhỏ nhưng đã đạt đến trình độ Linh Tôn cấp trung, hơn nữa còn có một con Thần Linh Thú, hôm nay nàng ta muốn xem Phượng Khuynh Nguyệt sẽ phải chết như thế nào.
Nam Cung Cảnh Minh cũng không ngoại lệ, nhìn Lam Nguyệt Cơ mà trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo và sát ý nhưng rồi mau chóng biến mất, nhanh đến mức người khác không kịp nhận ra. Chàng ta quay đầu nhìn về phía Phượng Khuynh Nguyệt, mặc dù biết nàng đã thay đổi nhưng nàng lại không có linh căn, làm sao có thể đối phó được với Lam Nguyệt Cơ chỉ dựa vào một con linh thú đây.
Nam Cung Hạo Thiên nghe xong, nhàn nhạt liếc nhìn Lam Nguyệt Cơ với ánh mắt vô cùng bình tĩnh, khiến cho trong lòng nàng ta vui mừng khôn xiết. Đôi má ửng hổng xấu hổ cúi đầu, nàng ta cho rằng Nam Cung Hạo Thiên đã phát hiện ra những điểm tốt của nàng ta.
Nhưng ai ngờ nàng ta vừa mới cúi đầu, trong đôi mắt của Nam Cung Hạo Thiên lại chợt lóe qua sát ý, dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ người trong lòng chàng, đúng là tự tìm chết mà!
Có thể người khác không biết thực lực của Nguyệt nhi, nhưng chàng lại biết, chàng đã nhìn ra Nguyệt nhi che giấu thực lực của bản thân, còn có Hỉ Nhi đó chính là Siêu Thần Thú, nhưng chàng không mong muốn có bất cứ ai đến quấy rầy Nguyệt nhi của chàng.
Phượng Khuynh Nguyệt đương nhiên không bỏ sót sát khí trong mắt của Nam Cung Hạo Thiên, biết rằng chàng đang đau lòng cho nàng, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, thì ra cảm giác được người ta yêu thương và bảo vệ thật sự rất tuyệt.
Tuy nhiên nàng không phải là người lớn lên dưới sự che chở của người khác, nàng đưa tay phủ lên bàn tay của Nam Cung Hạo Thiên, nở nụ cười an ủi chàng sau đó nói với Lam Nguyệt Cơ: “Công chúa Nguyệt Cơ đã chân thành mời như vậy, Khuynh Nguyệt không có lý do gì để mà từ chối.”
Hừ, dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng như vậy, vậy thì nàng sẽ khiến cho nàng ta biết kết cục kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng là như thế nào.
Mọi người nghe thấy vậy đều cảm thấy sửng sốt, tất cả mọi người ở đây đều biết thực lực của công chúa Nguyệt Cơ nước Thiên Lan, nhưng lại không ngờ tới Phượng Khuynh Nguyệt đã đáp ứng rồi. Toàn trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không thể tin một phế vật đang tự tìm chết.
Chỉ có ánh mắt của Nam Cung Hạo Thiên nhìn Phượng Khuynh Nguyệt tràn đầy tin tưởng.
Khuôn mặt Lam Nguyệt Cơ chợt lóe lên vẻ đắc ý, nụ cười trên mặt càng thêm quỷ dị: “Ý của Phượng nhị tiểu thư là đáp ứng trận so tài này rồi phải không?”
Phượng Khuynh Nguyệt nhìn nàng ta, lên tiếng: “Công chúa Nguyệt Cơ đã khiêu chiến với ta, vậy thì có phải nên lấy ra giải thưởng hay không, nếu không liệu trận so tài đơn giản như vậy sẽ nhàm chán quá không?”
“Ngươi muốn cái gì?” Lam Nguyệt Cơ cất tiếng hỏi đầy tự tin.
Phượng Khuynh Nguyệt cúi đầu, nhìn đôi tay của mình: “Như vậy đi, công chúa Nguyệt Cơ cũng không có đồ vật gì đặc biệt để tặng, không bằng lấy đôi tay của công chúa mà ta nhìn cảm thấy rất thoải mái, không biết công chúa có bằng lòng hay không?”
Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, vị Phượng nhị tiểu thư này cũng quá độc ác đi, lại muốn đôi tay của một người, hơn nữa đối phương lại là công chúa của nước Thiên Lan.
Lam Nguyệt Cơ nghe vậy trong lòng cũng không hề lo lắng, phải biết rằng thực lực của nàng ta không phải người thường có thể so sánh được, hơn nữa Phượng Khuynh Nguyệt hoàn toàn là một phế vật không có linh căn, chẳng lẽ Lam Nguyệt Cơ nàng còn phải sợ nàng ta hay sao?
“Được thôi, vậy mời Vân Tê Hoàng của chúng ta và các vị đang có mặt tại đây làm chứng, nếu như bổn công chúa thua cuộc sẽ tặng lại đôi tay này cho Phượng nhị tiểu thư, còn nếu như nàng ấy thua cuộc vậy thì bổn công chúa muốn đầu của Phượng nhị tiểu thư đây!” Nàng ta vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Khuynh Nguyệt: “Không biết Phượng nhị tiểu thư nghĩ như thế nào?”
Tất cả mọi người lại một lần nữa chấn động, vị Lam Nguyệt Cơ này cũng quá ngang ngược đi, lại muốn dùng một đôi tay để đổi lấy đầu người.
Khóe môi Phượng Khuynh Nguyệt khẽ giương lên một nụ cười xấu xa, liếc nhìn nàng ta, dám dùng một đôi tay để đổi lấy đầu nàng. Hừ, được đấy, rất hay. Lam Nguyệt Cơ, chúc mừng ngươi đã thành công khơi dậy sự hứng thú của ta. Cánh môi nàng khẽ mở: “Được!”
Nam Cung Hạo Thiên nhìn nụ cười bên môi của nàng thì khẽ mỉm cười, chàng biết Nguyệt nhi của chàng đã nổi giận rồi.
“Điều này...” Nam Cung Lân muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Nam Cung Hạo Thiên thì lại nuốt xuống những lời muốn nói.
“Hoàng Thượng, liệu chúng ta hẳn là yêu cầu Phượng nhị tiểu thư và công chúa Nguyệt Cơ ký kết một phần khế ước sinh tử hay không? Mọi người trong chúng ta đều biết công chúa Nguyệt Cơ có được một con Thần Linh Thú, mà Phượng nhị tiểu thư lại không có gì cả, nếu như công chúa Nguyệt Cơ thả ra linh thú của mình, như vậy liệu có quá bất công với Phượng nhị tiểu thư hay không?” Lúc này một vị đại thần không hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc mở miệng nói.
Ông ta cho rằng mình đang nói giúp Phượng Khuynh Nguyệt, nhưng thực ra ông ta không hề hay biết nữ chủ vĩ đại của chúng ta lại có một con Siêu Thần Thú.
Mọi ngươi nghe xong đều bàn tán xôn xao, quả thực trận đấu này không hề công bằng, nếu như Lam Nguyệt Cơ thả ra linh thú thì càng bất công hơn nữa.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của những người không hiểu rõ sự việc, nhưng một số người lại có đủ loại suy nghĩ trong đầu.
Giống như Phượng Niệm Tuyết, sau khi nghe thấy những lời như vậy thì trong lòng càng cảm thấy vui vẻ hơn. Ai cũng biết nếu như ký kết khế ước sinh tử, vậy thì chính là không thể thả linh thú ra, chỉ có sự cạnh tranh giữa hai người, nếu như vậy thì Phượng Khuynh Nguyệt chắc chắn sẽ phải chết!
Nam Cung Cảnh Minh lo lắng nhìn Phượng Khuynh Nguyệt.
“Không sao, ta đồng ý!” Lam Nguyệt Cơ đáp ứng mà không hề suy nghĩ.
Nàng ta tin tưởng vào thực lực của mình, dựa vào thực lực của nàng ta đi đối phó với một phế vật hoàn toàn không có linh căn thì dư sức.
Tất cả mọi người nghe vậy đều lần lượt gật đầu.
Phượng Khuynh Nguyệt khẽ cười: “Nếu đã như vậy thì Hạo Thiên, Hoàng Thượng còn có các vị đang ngồi ở đây, làm phiền mọi người làm chứng.”
“Được.” Nam Cung Lân đáp lại một tiếng, ông ta cũng muốn xem thực lực của người mà chất nhi đã đích danh lựa chọn.
“Nguyệt nhi, đừng lo lắng!” Nam Cung Hạo Thiên thản nhiên lên tiếng, chàng tin tưởng Nguyệt nhi của chàng, đôi mắt lạnh băng nhìn thoáng qua Lam Nguyệt Cơ.
Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, mỉm cười với chàng sau đó đi tới vị tri chính giữa, ký tên lên khế ước sinh tử với Lam Nguyệt Cơ.
“Phượng nhị tiểu thư, chúng ta ra ngoài thi đấu đi.” Nàng ta nói xong lập tức dẫn đầu bước lên võ đài.
Phượng Khuynh Nguyệt cũng đi tới, mọi người cùng theo sau.
Một lúc sau hai người đã đứng trên lôi đài tỷ thí.
Phượng Khuynh Nguyệt đứng trên lôi đài, những người đứng gần nàng bỗng cảm thấy sự lạnh lẽo đang toát ra từ trên người nàng.
Nam Cung Hạo Thiên ngồi ở vị trí giám khảo trên võ đài, đôi mắt nhìn Phượng Khuynh Nguyệt tay không tấc sắt, chàng suy nghĩ một chút rồi lấy thanh đoản kiếm màu đỏ từ trong không gian của mình ra.
“Nguyệt nhi, bắt lấy.” Nam Cung Hạo Thiên hất ống tay áo, khiến cho thanh đoản kiếm màu đỏ bay về phía Phượng Khuynh Nguyệt.
Ngay lúc này nàng đang ở trên đài xoay người lại, bắt lấy thanh đoản kiếm mà chàng vừa vung ra. Toàn thân thanh kiếm màu đỏ như máu, tay cầm được khảm một viên đá quý màu đen, trông rất quỷ dị, đẹp mắt.
“Cảm ơn chàng Hạo Thiên.” Phượng Khuynh Nguyệt khẽ nở nụ cười với chàng, nàng đang u sầu vì không có được một vũ khí thích hợp, nàng rất thích thanh đoản kiếm này.
“Nguyệt nhi không cần phải nói cảm ơn ta.” Nam Cung Hạo Thiên nghiêng đầu khẽ cười, chàng vô tình có được thanh kiếm đó, rất thích hợp với nữ tử, nó gọi là đoản kiếm Thị Huyết, chàng cầm cũng không dùng được vừa vặn có thể tặng cho Nguyệt nhi.