Phong Kinh Nguyệt đưa tay ra, mời bà nói trước, bà không có từ chối mà nói luôn: "Cháu gái, cháu là cô gái tốt, bà cũng không muốn lừa cháu. Hoàn cảnh gia đình bà không được tốt lắm, lần này chắp vá mãi mới được bốn, năm mươi đồng, cháu xem bà có thể mua được bao nhiêu lương thực, bà muốn một phần gạo trắng và bột mì cùng một phần hạt giống, toàn bộ gia đình bà đều trông chờ vào chỗ lương thực đắt đỏ này để sống."
Phong Tuyết Kinh nghe xong, trong lòng vô cùng đau xót.
Cô rất kính trọng và thương xót người ở đây, bởi vì ông bà cô cũng sống trong thời đại này.
"Bà ơi, cháu xin nói thẳng, chúng ta không bàn đến giá lương thực ở chợ đen là bao nhiêu, chưa kể cháu cũng không có cân để cân lương thực cho nên hôm nay cháu đưa hết lương thực cho bà, bà có bao tiền thì đưa cho cháu."
Phong Khinh Tuyết mở ba lô ra, để lộ hai túi lương thực bên trong.
Tuy nhìn qua túi vải không có nhiều lương thực lắm nhưng chúng cũng nặng tầm mười cân, cộng lại là hơn hai mươi cân.
Tính theo giá lương thực bây giờ thì chúng có giá vô cùng xa xỉ.
Bà lão trước mắt bật khóc.
Đương nhiên bà hiểu, không có một trăm đồng tiền thì đừng hòng mua được nhiều lương thực như vậy.
"Cháu gái, cảm ơn, cảm ơn cháu..."
Bà lão vô cùng biết ơn, vội lấy từ trong l*иg ngực ra một cái bọc bằng khăn tay, bên trong là mấy đồng tiền, có mười đồng nhân dân tệ, cũng có cả một mao, hai mao, một lạng, hai lạng: " Đây là 48 đồng 5 mao bảy phân tiền."
Phong Khinh Tuyết cầm tiền, cô đổ lương thực vào cái túi bà mang đến.
Bà lão đã thấy trứng gà và dầu đậu nành trong ba lô của cô.
Môi bà hơi giật giật, nhưng cuối cùng bà cũng không nói gì, chỉ cúi người cảm ơn Phong Khinh Tuyết rồi cõng giỏ trúc rời đi.
Phong Khinh Tuyết nhớ đến bà lão đang đợi mình ở cầu Hồng Quân, cô cảm thấy khí chất của bà rất giống với bà của mình nên cô cầm theo hai, ba túi lương thực rồi quay trở lại cầu Hồng Quân.
Bà lão vẫn chưa mua được lương thực, vừa thấy cô bà đã vội đi đến: "Cô gái..."
"Đi thôi."
Phong Khinh Tuyết cũng không hỏi bà có thể mua được lương thực với giá bao nhiêu, cô quay đầu lại nói với bà, sau đó đi luôn.
Hai người đến một nơi vắng người, bà lão vui vẻ nói: "Cô gái, cháu đồng ý đổi lương thực với tôi ư?"
"Bà định dùng gì để đổi?" Phong Khinh Tuyết cười nói.
Bây giờ trong lòng cô có suy nghĩ, trong trường hợp bản thân có khả năng, giúp được ai thì giúp, tiền bạc vật chất đều chỉ là phù du, ai bảo bà lão trước mặt này lại giống bà của cô đến thế? Vừa thấy bà, cô như được gặp lại bà của mình.
Bà cho tay vào trong vạt áo lấy ra một cái túi nhỏ màu đen, đưa cho Phong Khinh Tuyết.
Phong Khinh Tuyết cởi túi ra, trước mắt cô bỗng hiện lên một luồng ánh sáng nhiều màu sắc, bên trong có hai cái vòng tay được đúc bằng vàng, chiều rộng bằng một ngón tay, bên trên khảm hồng ngọc, tỏa sáng rực rỡ, hai cái vòng trông giống nhau như đúc.
"Bà à ..." Phong Khinh Tuyết ngạc nhiên.
"Cháu cầm đi, cháu đồng ý đổi lương thực cho tôi đã là giúp bà rất nhiều rồi." Bà lão nói.
Phong Khinh Tuyết vội vàng nắm chặt cái túi: "Bà ơi, thứ này quá quý rồi."
"Dù có giá trị như nào cũng là chuyện trước kia, bây giờ không thể mang chúng ra ăn được." Bà cười khổ, nói với vẻ mặt buồn bã: "Cô gái à, bà nói thật với cháu, tuy nói ngân hàng nhà nước thu mua vàng bạc đá quý giúp xây dựng đất nước và họ cũng chỉ lấy vàng thôi, sau khi gảy hồng ngọc ra rồi vứt cái vòng đi thì tiếc quá, dù sao đây cũng là đồ thủ công. Quan trọng nhất là bà không dám đi ngân hàng."