“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Thím hai Phong không dám tin tưởng.
“Chắc là do may mắn đi.” Phong Khinh Tuyết hàm hồ nói, làm ra bộ dạng không muốn nói nhiều, “Thím hai, làm phiền người trông chừng Khinh Vân đừng cho con bé chạy linh tinh, để người lạ mang đi, bây giờ cháu sẽ ra ngoài kiếm chút gì đó để ăn, nếu không sẽ không qua khỏi mùa đông nay năm mất.”
Thím hai Phong nghe cô nói như vậy cũng ngại ngùng mà không hỏi thêm: “Cháu đi đi, Khinh Vân ở lại chỗ thím thì cháu có thể yên tâm.”
Khi sắp đến huyện thành, Phong Khinh Tuyết lấy đồ vật trong sọt bỏ vào không gian, sau đó lấy một túi bột mì cùng một túi bột ngô, những thứ khác đều không lấy ra, nếu không sẽ quá gây chú ý.
Nghĩ ngợi một lát, Phong Khinh Tuyết lại lấy ra ba mươi quả trứng gà và hai cân dầu đậu nành.
Dầu trong không gian được đóng theo thùng nhựa lớn, nếu không thì là thùng cát, đương nhiên để làm những việc lớn thì cần dùng những vật đó để chứa, chỉ còn một lượng nhỏ dầu được đựng trong hũ đất, chai nhựa nhỏ và chai thủy tinh.
Vào thời điểm này, những đồ vật, dụng cụ đều rất rẻ nên Phong Khinh Tuyết cũng được coi là may mắn. Chai nhựa và chai thủy tinh không phù hợp để lấy ra, cô thật vất vả mới tìm được một bình gốm đựng dầu đậu nành.
Cô vốn định lấy ra một ít thịt, dù sao trong không gian cũng còn có rất nhiều thịt, nhưng lại nghĩ đến những người dân trong huyện thành nhà cửa liền đơn giản, thô sơ. Nếu nấu thịt rất dễ lan mùi hương ra sang nhà người khác, lúc đó rất phiền, vậy nên chỉ đơn giản lấy mấy quả trứng gà ra ngoài.
Phong Khinh Tuyết đã tới huyện thành, cô không đi đâu mà trực tiếp đến cầu Hồng Quân.
Ở trên cầu Hồng Quân và xung quanh cầu có rất nhiều người, Phân tán ở mọi nơi, không ai để ý tới ai, mỗi người đều nhìn đông nhìn tây dường như rất cẩn thận, ngẫu nhiên có hai ba người quay đầu nói một hai lời, liền nhanh chóng quay đi, cũng có người đứng xa mà trông chừng.
Phong Khinh Tuyết mặc quần áo cũ nát rõ ràng không phải là người giao dịch ở chợ đen, nên không ai ngăn cản cô đến gần cầu.
Để ý đến chiếc sọt trong tay Phong Khinh Tuyết dường như khá nặng, lập tức liền có một bà lão khoảng chừng sáu mươi mang khí chất tao nhã đi đến gần cô, bà mặc một bộ quần áo cũ sạch sẽ, thân thể gầy gò, cũng mang một cái sọt tre trên tay, hạ thấp âm thanh chào hỏi.
“Cô gái, cô có bán lương thực không? Tôi muốn cả thô và tinh, tôi có thể trao đổi với cô.”
Phong Khinh Tuyết nhìn bà lão ngây người, nghe xong lời bà nói nhẹ giọng trả lời: “Ngại quá bà à, cháu đang đợi người. Nếu bà ấy không lấy hết đồ mà cháu mang tới, cháu sẽ trao đổi với bà được không?”
Từ nhỏ cô đã có tính cách kính lão yêu trẻ, nhìn thấy người già phải chờ đợi để mua được lương thực, rất thương xót.
Thật may vì trong không gian của cô còn rất nhiều vật tư.
Bà lão nghe xong, nhanh chóng đồng ý, tập tễnh đi sang một bên chờ đợi.
Phong Khinh Tuyết quan sát xung quanh một lát, phát hiện bà lão nhắc nhở mình tối hôm qua đang đứng chờ ở bên kia, vội vàng đi qua đó.
“Bà ơi, bà đã tới.”
Bà lão này cùng vị lão bà khí chất ưu nhã lúc nãy đều mang một cái sọt tre và một tấm vải phủ phía trên sọt.
“Cô gái, chúng ta đổi địa điểm giao dịch nào, ở đây có nhiều tai mắt.” Bà nhìn thấy Phong Khinh Tuyết liền nói câu này.
Phong Khinh Tuyết cũng hiểu được ý của bà.
Vì thế, hai người liền nhanh chóng rời đi.
Hơn mười phút sau, hai người dừng lại, nhưng cũng không trực tiếp giao dịch, mà lại thay đổi một chỗ khác, không hề có người xung quanh.
“Bà ơi, bà muốn lấy nhiều hay ít?”
“Cô gái, cô có bao nhiêu?”
Hai người dừng lại chuẩn bị giao dịch liền cùng lúc đưa ra nghi vấn của bản thân, hai câu nói chồng lên nhau.
Phong Khinh Tuyết không nhịn được mà cười lên một tiếng, bà lão cũng nở nụ cười.