Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 20: Vòng Vàng

Trong lòng Phong Khinh Tuyết khẽ động, không dám đi? Nói cách khác, có lẽ trong lý lịch của bà có vết nhơ, nếu người ở ngân hàng biết, nhất định sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có.

Sau khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, chuyện đàn áp địa chủ, phân chia lại đất đai vô cùng khốc liệt, rất nhiều gia đình đã bị xét nhà.

Tuy giờ chưa đến lúc đó nhưng mọi người đã bắt đầu phân biệt, những người lý lịch vết nhơ sống rất khổ.

Bà của Phong Khinh Tuyết cũng là người như thế nên bà phải chịu đựng rất nhiều cực khổ trong thời đại này.

Cái gọi là lý lịch có vết nhơ, chủ yếu để nói về xuất thân, hoặc đã từng là thương nhân, hoặc là địa chủ có nhiều đất đai, được nhân dân lao động gọi là tư bản, hay với cái tên khác là quỷ hút máu, mọi người cần phải tiêu diệt những tên quỷ hút máu này.

Ngoài ra còn những người đọc sách bị xếp vào "Xú lão cửu".

"Xú lão cửu" là một cái tên mang tính vũ nhục, nhìn lại ngàn năm lịch sử, chỉ có triều nhà Nguyên làm như vậy, địa vị của người đọc sách còn đứng sau kỹ nữ.

Thôi thì mọi người ai cũng như nhau, kỹ nữ cũng là người số khổ nhưng không thể đối xử như vậy với người đọc sách.

Thật ra triều đại nào mới bắt đầu cũng sẽ có một giai đoạn hỗn loạn.

Suy cho cùng cũng chỉ là đấu tranh quyền lực, xung đột giai cấp.

Quan trọng nhất là Phong Khinh Tuyết đến từ thế kỷ 21 nên cô không giống người ở thời đại này mà đi khinh thường những người có vết nhơ trong lý lịch, cô cất cái túi đen vào trong túi của mình, tỏ ý giao dịch thành công.

Bà thấy thế thì vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn, cảm ơn cháu."

Phong Khinh Tuyết im lặng cởi ba lô xuống, lấy ra ba túi lương thực, theo thứ tự là một túi bột mì đen, một túi bột ngô và một túi bột mì nguyên cám.

Cũng như lần trước, mỗi túi nặng năm sáu cân thậm chí tám, mười cân.

Khi nghĩ đến đôi vòng khảm hồng ngọc được điêu khắc vô cùng tinh xảo, cô lại lấy thêm trứng gà và dầu đậu nành, rồi cô lại vòng tay ra sau balo, niệm trong tâm một lúc, miếng thịt khô trong không gian bỗng xuất hiện, nặng tầm khoảng hai cân.

Bà lão ngạc nhiên khi thấy nhiều thứ như vậy, nhất là có cả thịt khô: "Cháu gái à..."

Phong Tuyết Khinh cười cười: "Bà à, cháu không phải người không biết nhìn hàng, bà cầm thứ quý giá như thế đổi lương thực, đây là chuyện vô cùng mạo hiểm, có thể thấy cuộc sống của bà đang rất khó khăn. Cháu có cách lấy ra được những thứ này, bản thân không thiếu ăn thiếu uống, bà cứ cầm đi, có hai cái vòng của bà thì cháu cũng không lỗ."

"Cảm ơn...cảm ơn..." Bà nắm tay cô, đôi mắt nhòe đi.

Phong Khinh Tuyết đặt đồ vào trong giỏ trúc của bà, sau đó cô phủ lên chúng một lớp vải rách.

"Bà ơi, cháu vừa gặp bà đã thấy thân thiết, sau này bà đừng tìm người khác đổi lương thực nữa, tránh cho có người báo cáo, dẫn đến tai họa cho người nhà. Nếu bà tin cháu, sáng sớm ngày mai cháu sẽ lại đến một chuyến, nhưng chúng ta nên đổi chỗ khác để gặp nhau."

Bà lão vô cùng kích động: "Được được, cháu gái, ngày mai bà sẽ cùng bạn già đến. Chúng ta gặp nhau ở dưới cầu đi, tránh cho người ta biết."

"Vâng, thế mai chúng ta hẹn ở dưới gốc cây cổ thụ, chỗ đó vắng người lại thoáng đãng, có ai đến là chúng ta sẽ thấy được." Phong Khinh Tuyết hiểu tại sao bà lại cẩn thận như thế: "Dì, dì cần gì, cháu sẽ tìm cách mang chúng đến."

"Bây giờ quan trọng nhất là có lương thực." Bà thở dài.

"Cũng đúng." Phong Khinh Tuyết gật đầu.

Bà kéo tay cô: "Cháu gái, nhà mẹ đẻ bà họ Quan, nhà bên chồng họ Từ, cháu cứ gọi bà là bà Từ đi."