Trong hang động đá vôi chỉ dựa vào ánh sáng trên đỉnh đầu của mỗi người, giống như ánh sáng tử thần đang chiếu xuống, kết cấu khuôn mặt Giản Đào vẫn lưu lại vẻ đẹp không thể diễn tả, Nguyên Tiêu Nguyệt trước kia chưa bao giờ nhìn kỹ, giờ phút này mới bị buộc phải tiếp thu sự thật rằng khuôn mặt kia thật sự là tiêu chuẩn vẻ đẹp, đôi con ngươi xinh đẹp phản chiếu ánh đèn và hình ảnh của chính cô ta, chẳng khác nào một món đồ giả lạt vào giữa triển lãm trưng bày, cao thấp khác biệt rõ ràng, khiến cô ta chột dạ, sợ hãi, thậm chí… không thể không tự cảm thấy xấu hổ.
Cô không kiềm được lùi về sau hai bước, chỉ càng cảm thấy xấu hổ hơn khi nhìn vào ánh mắt trong trẻo của Giản Đào, cô ta thậm chí còn cố ý khiến người quay phim và đồng đội đi trước, cho rằng nếu họ không ở đây thì bản thân có thể trên cơ Giản Đào, lại không ngờ là chính mình lại là người buồn phiền, nếu còn có người ở đây quay phim, Giản Đào sao lại có thể áp sát cô ta một cách phô trương như vậy! Giản Đào từ trước đến nay đều coi thường việc cô ta ăn theo độ nổi của cô.
Nguyên Tiêu Nguyệt nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy vừa rồi hô hấp không thoải mái vậy mà giờ phút này hô hấp lại càng thêm khó khăn, mới vừa rồi còn đầy đắc ý và vui vẻ thì giờ đây cũng hoàn toàn biến thành sự buồn phiền cuồn cuộn, khiến trong lòng cô ta phiền muộn đến mức không thở nổi.
Tạ Hành Xuyên sao lại giúp cô ấy? Quan hệ bọn họ không phải rất kém sao? Chẳng lẽ khi nãy bản thân nói lời quá đáng… nên Tạ Hành Xuyên mới không nhịn được lại giúp cô ấy?
Nghĩ đến việc bản thân có lẽ chính là người thành toàn cho hành động thân mật kia, Nguyên Tiêu Nguyệt càng giận sôi máu, nhìn Giản Đào và Tạ Hành Xuyên đã sớm mất dạng, lập tức tiến lên đẩy Úy Thừa một cái.
Úy Thừa sắc mặt biến đổi, khuôn mặt hoàn toàn đen xuống.
Chèo bè lênh đênh, còn phải đối phó với Nguyên Tiêu Nguyệt, lúc đi qua chỗ ngoặt, Giản Đào phát hiện đồ của bản thân cũng bị nước vào.
Xem ra Nguyên Tiêu Nguyệt tức giận đến không nhẹ, cả nửa ngày trời cũng chưa theo kịp.
Giản Đào cúi đầu điều chỉnh, đem sợi dây trên eo thắt chặt hơn, phòng ngừa nước sẽ lại tràn vào thêm lần nữa.
Trên eo cô có dụng cụ thu âm, quấn không ít dây, Giản Đào phải sửa soạn lại một chút, phía sau Tạ Hành Xuyên cũng vươn tay ra giúp cô kéo chặt dây eo.
Giản Đào quay đầu lại hỏi anh: “Làm sao vậy?”
“Lúc nãy ôm vào có sờ qua, quá lỏng.”
“…”
May mắn thay, phong cảnh ở điểm cuối rất đẹp, bôn ba nãy giờ cũng xem như có ý nghĩa.
Tiêu Tiêu rất nhanh đã phát hiện không thấy cô đâu, kéo mọi người quay lại tìm, chỉ là bọn họ hình như đã quên đi vị khách quý mà thưởng thức thời điểm chỉ có sáu người, đứng ở trước chỗ ra vào chụp hình, sau đó mới chạm mặt Nguyên Tiêu Nguyệt.
Bị mọi người quên lãng, Nguyên Tiêu Nguyệt giận mà không dám nói gì, chỉ là buổi chiều thật sự đã quay chụp rất nhiều nên không thể nhảy nhót.
Bữa tối tùy tiện ăn một chút, mọi người đã dọn đến biệt thự nhỏ mới, chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ vẫn muốn chơi trò chơi, Giản Đào tắm rửa xong xuôi hết, ngồi ở sô pha chuẩn bị.
Trò chơi đêm nay Nguyên Tiêu Nguyệt không tới, nhưng mà có Úy Thừa tham gia.
Giản Đào thay đổi quần áo ngủ tương đối thoải mái, cho nên cổ áo có chút rộng, bên trái chỉ có Tạ Hành Xuyên ngồi cạnh, phía sau là vách tường, còn có máy móc được sắp xếp ở đấy.
Cô ngồi nghịch điện thoại đợi đến khi mọi người tới đông đủ, kết quả trong lúc chờ, lại thấy một tin nhắn trượt ra.
Chó họ Tạ: 【 Lộ bả vai rồi. 】
Giản Đào cho rằng anh ta muốn nói bản thân mình đồi phong bại tục, cố ý lại kéo xuống: 【 Thế nào, không phải rất bình thường sao. 】
Ngay sau đó, cô cảm giác tầm mắt của gã đàn ông ở nơi nào đó tạm dừng hai giây, chợt, từ trong phòng ngủ một người đi ra, bình tĩnh phản hồi cô.
Chó họ Tạ: 【 Ừm, nếu cô không phiền mọi người nhìn thấy dâu tây, xin cứ tự nhiên. 】
“…”
Anh còn tặng thêm cho tôi quà tặng kèm kiểu này đúng không?
Chờ Tiêu Tiêu ngồi vào ghế sô pha, phát hiện Giản Đào đã ngồi ngay ngắn ở một bên, và cài nút ở cổ áo.
Tiêu Tiêu: “Sao vậy ạ?”
Giản Đào: “Gió điều hòa mạnh. chị sợ gió luồn vào.”
Sau khi mọi người đến đông đủ, trò chơi suy luận án tử bắt đầu.