Giản Đào lúc ấy xem giới thiệu xong trong lòng đã rung động, không ngờ bản thân lại có thể đi trên một con đường đẹp như vậy, dưới chân là từng tảng đá lớn và dòng nước, trong động tối đen, chỉ có thể dựa vào chiếc đèn chiếu sáng ở trên đỉnh đầu, thậm chí còn được đi khám phá một đoạn ngắn.
Nguyên Tiêu Nguyệt và Úy Thừa vốn dĩ đi ở phía trước, Giản Đào cũng mừng rỡ vì được yên bình, kết quả lúc sau hai người không biết như thế nào khi đi đến giữa đường, lúc đi khám phá còn phải tay ôm tay ấp, khiến cho họ bị tách khỏi đội ngũ phía trước.
Quay phim và đồng đội đi càng lúc càng xa, cô và Nguyên Tiêu Nguyệt còn chưa đi xuống.
Úy Thừa ở phía dưới chờ Nguyên Tiêu Nguyệt, Tạ Hành Xuyên cũng vào lúc này vừa hay đã khám phá xong, tựa vào thành đá bên cạnh chỉnh lại ống quần.
Giản Đào nhìn động tác của anh, nghĩ trong chốc lát vịn vào cục đá đi xuống như thế nào, Nguyên Tiêu Nguyệt cũng vào giờ phút này ngồi trên thiết bị trượt xuống, sau đó chờ Úy Thừa bế bản thân vào vùng nước cạn, đứng vững.
Nguyên Tiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, trìu mến nhìn Úy Thừa cảm thán: “Anh thật tốt quá đi, nước ở chỗ này rất lạnh, hơn nữa đi một mình còn rất dễ té ngã, may mắn là em không cần phải tự mình đi, không thì quá thảm rồi.”
Vừa nói, ánh mắt lại không khống chế được mà nhìn sang Giản Đào.
Giản Đào: “…”
Trong lòng cô thầm nghĩ ý tứ bên trong câu nói kia là thế nào, chẳng lẽ vì không hất tay trên thương vụ của cô được, cho nên mới tìm đến chỗ này trả thù?
Cô điều chỉnh cái săm lốp màu đen ở sau một chút, mới vừa cúi người, Nguyên Tiêu Nguyệt lại mở miệng: “Chị Giản Đào, nếu không thì để em tìm nhân viên công tác tới đón chị, chỗ này thật sự rất khó xuống, vừa nãy Tiêu Tiêu trượt chân còn có người đỡ. Còn bây giờ ở đây chỉ có tụi em, không ai có thể giúp chị, một người thật sự sẽ rất thảm, nếu không thì chị cứ từ từ đi.”
Nguyên Tiêu Nguyệt nhìn thì giống quan tâm cô, nhưng mà lời nói ra chỉ là nói suông, cô ta không hề có ý định giúp cô gọi nhân viên công tác, Giản Đào biết, cô ta chỉ muốn cô cầu xin cô ta.
Thế thì sao được.
Tạ Hành Xuyên không phải người à?
Giản Đào hơi trừng mắt, đối mắt với Tạ Hành Xuyên đang thong thả ung dung dựa vào hang động thượng, anh không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô, khóe môi cong lên để lộ nét cười mơ hồ, không biết là đang xem kịch hay là đang cười nhạo cô đây?
Nguyên Tiêu Nguyệt theo tầm mắt của cô quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười của Tạ Hành Xuyên, người đàn ông này có làn da thật sự rất đẹp, tuy Úy Thừa trong đời sống bình thường đã được xem là soái ca, nhưng giờ phút này so sánh với anh cũng chỉ có thể bị lu mờ.
Chắc rằng không có một ai có thể thoát ra khỏi ánh mắt ngập ý cười của Tạ Hành Xuyên, trong lòng Nguyên Tiêu Nguyệt nhịn không được hung hăng nhảy cẫng lên, thầm đoán xem liệu có phải anh đang nhìn bản thân không? Chắc là vậy rồi, anh ấy không có khả năng đang nhìn Giản Đào. Quan hệ bọn họ vốn dĩ rất tệ mà.
Nghĩ như vậy, tim Nguyên Tiêu Nguyệt đập càng thêm mãnh liệt, trong hang động đen tối mờ áo càng nảy ra nhiều suy nghĩ hơn, cô khó có thể chống cự được mà né tránh tầm mắt, cảm giác hô hấp không thông, yết hầu cũng càng lúc càng nghẹn lại, rốt cuộc lấy hết can đảm muốn dùng ánh mắt nói một ít lời nói nhưng ——
Từ trên cao Giản Đào đã theo dòng nước tuột xuống, cô khép hờ đôi mắt thích ứng với không khí lúc lao xuống, rồi giây tiếp theo dừng lại ở ven thềm đá.
Không biết Tạ Hành Xuyên từ khi nào đã đứng ở đó, anh duỗi tay, dùng một tay ôm Giản Đào lên trên mặt đất.
Giản Đào gỡ săm lốp phía sau ra.
Nguyên Tiêu Nguyệt ngẩn người.
Nếu không phải trong hang động đá vôi tối đen, cô ta vốn có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.
… Tạ Hành Xuyên vừa mới… Ôm eo Giản Đào sao?
Nguyên Tiêu Nguyệt đứng chắn ở lối vào, cả người giống như bị hóa đá tại chỗ.
Giản Đào không có cách nào đi về phía trước, chỉ có thể áp sát vào chút, như thể căn bản không thèm để ý cô ta vừa rồi còn đứng ở dưới huyên thuyên mà chẳng giúp chút nào, lúc này chỉ có thể hạ thấp chân mày, hỏi: “Còn không đi sao?”
Giản Đào nép vào, Nguyên Tiêu Nguyệt không cách nào tránh né mà nhìn thẳng cô.