Cắn Một Miếng Đào Mật

Chương 42

Bởi vì án tử quá mức phức tạp, sau hơn một giờ tập trung suy luận mới ngừng lại nghỉ ngơi, mọi người ăn trái cây xong, tạm thời thư giãn.

Giản Đào ăn một lúc mới nhớ tới lời Tạ Hành Xuyên nhắc tới dâu tây, vội vàng chạy vào phòng tắm, muốn nhìn một chút để kiểm tra xem.

Lột sạch quần áo, kiểm tra tất cả.

Không nhiều lắm, cũng chỉ có một khúc tầm 3 cm.

Cô nghiến răng nghiến lợi, mở khung thoại của Tạ Hành Xuyên ra.

Nhặt một quả đào: 【 Anh đặt kẹo hồ lô ở đâu? 】

Chó họ Tạ: 【? 】

Cô cảm thấy cần phải nói chuyện lại rõ ràng cùng với Tạ Hành Xuyên một chút về việc che giấu vấn đề du lịch.

Ngay cả khi không thể kiềm chế được, vậy thì đừng để lại dấu vết ở những nơi dễ dàng nhìn thấy.

Giản Đào phân tích kỹ lưỡng: 【 Chỗ này đâu đâu cũng là máy móc, tối hôm qua còn có người qua lại. 】

Cô vừa mới gửi đi, lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện điện thoại, nghe tiếng rất quen thuộc, hình như là Nguyên Tiêu Nguyệt.

Nhưng mà Úy Thừa không phải đang ngồi ngoài kia sao?

Ngón tay cô đặt trên then chốt cửa, đang muốn ra khỏi cửa xác nhận, kết quả màn hình đột nhiên sáng, là Tạ Hành Xuyên trả lời.

Nhắc nhở cô máy quay ở khắp nơi, ngay trước mặt chó, thong thả ung dung đáp lại: 【 Là thế sao? 】

Ngay sau đó, câu thứ hai ngứa đòn đã truyền đến ——

【 Như này không phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao? 】

Trong khoảnh khắc luồng ánh sáng mạnh từ màn hình điện thoại hắt ra khiến cô choáng mấy giây, đối mặt với câu trả lời bình thản như thế của Tạ Hành Xuyên, Giản Đào nhất thời không biết nói gì, thậm chí đều đã quên sạch chuyện muốn làm.

… Càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn??

Điều anh ta quan tâm là chuyện này sao?

Nhặt một quả đào: 【 Anh xem điều anh nói được tính là lời người nên nói ư? 】

Anh dường như rất nhàn nhã, vui vẻ phản bác: 【 Không phải như thế sao. 】

Cô đang muốn tiếp tục gõ chữ thì nghe được từ phòng khách vang lên âm thanh ồn ào, Giản Đào dừng một chút, thuận thế đẩy cửa đi ra ngoài.

Vừa ngước mắt đã thấy Nguyên Tiêu Nguyệt đi vào phòng khách, sương đêm theo cô ta len vào trong phòng, cánh cửa lớn phía sau cô ta cũng đang mở rộng.

Xem ra người vừa nãy gọi điện ở ngoài kia thật sự là cô ta.

Nguyên Tiêu Nguyệt lập tức đi về hướng bên cạnh ghế sô pha, vẫy tay gọi Úy Thừa ra nói chuyện, bộ dạng giống như đã nhớ nhung da diết đến độ một ngày bằng ba thu, thoạt nhìn có không ít lời nói muốn giảng hòa, mà di động của Úy Thừa lại đặt ở xa xa trên thảm.

Vậy là người vừa nói chuyện ban nãy với cô ta, cũng chắc chắn là không phải anh ta.

Giản Đào thu hồi ánh mắt, trở lại chỗ ngồi của chính mình.

Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn nhưng hành vi của hai người cũng càng lúc càng kỳ lạ hơn.

Sau khi trò chơi bản án tử kết thúc, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn tất cả máy móc, Giản Đào ở trên lầu, lúc về phòng đóng cửa nói chuyện, dường như nhìn thấy Úy Thừa và người phụ trách nói chuyện phiếm.

Tiêu Tiêu ở trong phòng cô tháo trang sức, chắc là cũng thấy được, bĩu môi nói: “Còn nói chuyện sao? Lúc trước em nghe nói anh ta thích tán tỉnh nhân viên công tác, không nghĩ tới bây giờ làm khách mời cũng không biết kiềm chế bản thân, mới vừa nãy khi mà mọi người đi tắm rửa, anh ta hình như đã dụ dỗ xin tài khoản WeChat của mấy nữ trợ lý kia.”

Giản Đào: “Xin tất cả sao?”

“Đúng vậy, nói dối đủ thứ kiểu, nói cái gì mà đều là đồng hương có rảnh thì tụ hộp, một hồi thì gần quê nhà chúng ta có món nào ăn ngon muốn tìm hiểu một chút, hỏi đủ thứ điều khác nhau nhưng tóm lại điểm chung chính là để kết bạn WeChat, vừa ghi hình xong đã vội vàng nhắn cho trợ lý hỏi đã ngủ chưa.”

Giản Đào cảm thấy buồn cười, xoay xoay đầu ngón tay nói: “Anh ta và Nguyên Tiêu Nguyệt rốt cuộc toàn là giả bộ yêu đương sao?”

Trong giới giải trí vì để lăng xê bản thân mà giả bộ yêu đương vốn dĩ không ít, chờ đến khi không còn nổi bật nữa thì tuyên bố chia tay, thế là lại có thể kiếm thêm một đợt tin tức, lại có thể kiếm thêm được một chuyến làm người nổi tiếng.

“Nghe nói đó đều là sự thật, nhưng lén đối phương làm ra loại chuyện này thì…” Tiêu Tiêu nói: “Chẳng qua là em ở ngoài nhìn vào chỉ có thể nói cảm giác bọn họ đã lung lay sắp đổ vỡ rồi, không biết chắc ngày nào đó sẽ tan thôi.”