“Hả?”
“Bán chạy quá nên mới mệt. Chị Tiểu Đào hầu như không nghỉ cả buổi sáng, mới vừa làm xong liền bán ra, còn có khách hàng đặt trước nói rõ họ muốn cái nào, vì vậy chị ấy phải làm cho kịp ngay tại chỗ.”
“Đừng nói với chị, chuyện này rất tốn thời gian và công sức, chị còn bận thu tiền và ghi sổ, chiều nay chị vẫn phải đi, có bao nhiêu khách hàng đang đợi đó."
Đặng Nhĩ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Tiêu lấy tiền ra: “Đúng rồi, chị Tiểu Đào nói là mời mọi người ăn kem, bữa tối hôm nay chị ấy mời khách.
“Tốt quá!”
Phòng khách náo nhiệt một hồi, nhớ tới Giản Đào đang ngủ, Đặng Nhĩ lại che miệng, nhỏ giọng nói: “Nếu như buổi chiều còn phải đi, không phải chị hẹn hái dâu tây trước với em rồi sao?”
“Đúng đấy, chị cũng đang sầu chỗ này.” Tiêu Tiêu nói, “Buổi chiều chị Tiểu Đào nhất định phải đi, nhưng một mình chị ấy không đảm đương hết được nhiều việc như vậy, mọi người đều có hẹn trước rồi à?”
Hái dâu tây buổi chiều vẫn là công việc để kiếm tiền mà tổ tiết mục bố trí cho mọi người.
Đặng Nhĩ: “Nông trại chỉ cho phép một nhóm tối đa bốn người vào, cho nên chúng ta…”
Còn có một người lúc ấy không hẹn trước.
Mọi người đồng loạt chuyển sự chú ý sang Tạ Hành Xuyên.
Người đàn ông đang dựa vào ghế sô pha uống nước, như không có chuyện gì xảy ra.
Đặng Nhĩ không dám nói, tổ đạo diễn cũng không dám nói.
Dù sao buổi chiều cũng cần người đi bán thay mình, Tiêu Tiêu cố gắng hết sức, nghĩ rằng thất bại cũng không sao: “Tạ lão sư, có phải anh không cần đi hái dâu hay không?”
“Ừ,” Anh nói, “Không phải chỉ cho bốn người vào sao?”
“Vậy việc bày hàng,” Tiêu Tiêu nắm chặt hai tay, căng da đầu mở miệng, “Nếu không anh…… ủy khuất một chút?”
Yên lặng.
Một khoảng lặng dài.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt thận trọng của tổ đạo diễn, cùng với bàn tay nắm chặt thiết bị đẫm mồ hôi của anh quay phim.
Không biết là ai nuốt nước miếng.
Dường như đang suy nghĩ, Tạ Hành Xuyên đặt cốc nước xuống.
Sau một hồi im lặng kéo dài, người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Thôi được, tôi đành ủy khuất một chút.”
Hai chữ ủy khuất được anh kéo dài, giống như cần phải nhấn mạnh hai chữ này, mới thể hiện được hoàn cảnh khó khăn của bản thân.
Trong lòng Tiêu Tiêu thở dài, aiz, chị Tiểu Đào đáng thương.
Giản Đào hồn nhiên không hề hay biết mình đã được sắp xếp rõ ràng, khi cô thức dậy thì thấy phòng khách đã không còn ai cả.
Tạ Hành Xuyên đang mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày trên mạng, thấy cô bước đến, anh cũng không nói nhiều.
Giản Đào: “Mấy người Tiêu Tiêu đâu?”
“Đi hái dâu tây rồi.”
“Vậy buổi chiều……”
“Tôi đi với em.”
Lại là sự im lặng.
Lần này im lặng mãi cho đến khi tổ đạo diễn đưa mắt nhìn nhau, Giản Đào mới nói: “Cũng được.”
Chỉ là, rất không tình nguyện.
Tổ đạo diễn: “……”
Phản ứng của hai người với đối phương giống nhau thật đấy.
Sau khi thu dọn đồ đạc để dựng sạp vào buổi chiều, cả hai ra chợ.
Khi tổ tiết mục tổ lắp đặt máy móc, Giản Đào lấy ra hai chiếc gương từ một bên, rồi đặt chúng trước mặt cô và Tạ Hành Xuyên.
Gương thủ công rất tinh xảo, có hoa văn và đường viền bằng đồng, Tạ Hành Xuyên nhìn thoáng qua, tắt mic hỏi: “Em lấy nó ở đâu vậy?”
“Thì mua thôi.”
Cô nói xong liền dừng một chút, nâng mặt lên nói, “Bây giờ tôi, có tiền.”
“……”
“Quả thật,” Người đàn ông duỗi đôi chân dài ra, không biết là nói thật hay là châm chọc, "Suýt chút nữa thì quên mất, Giản lão sư bây giờ là bắp đùi của chúng ta."
Dù sao cô cũng nghiêm túc nói: “Anh biết là được rồi.”
Tác dụng của tấm gương này rất đơn giản, thông qua phản chiếu, để cho bọn họ tránh ống kính, nói chuyện dưới màn hình quay chụp.
Lúc cô nhìn vào gương, máy ảnh và nhân viên đều không biết, thật ra cô có thể nhìn thấy bọn họ.
Tạ Hành Xuyên liếc mắt nhìn tấm gương, cũng hiểu được ý đồ của cô.
Rất nhanh, Giản Đào nhìn thấy anh lấy điện thoại, cúi đầu gửi cho cô bảy chữ.
Tên chó họ Tạ: 【 Cô rất thích yêu đương vụиɠ ŧяộʍ 】
Giản Đào:?
Cô không rõ, cô chỉ là dưới sự giám sát của công ty, nghĩ ra cách hợp lý để tăng hiệu suất giao tiếp, sao lại biến thành yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?
Còn có, tôi đã đặt cho anh thanh Tạ Hành Xuyên trong nhóm nhỏ, vì sao anh cứ nhất quyết phải dùng Tên chó họ Tạ nói chuyện với tôi?
Cô cong khóe môi, không mở miệng, rất nhanh đã có nhân viên tới giúp cô đeo mic, cuối cùng vị khách chờ đợi đã lâu cũng đi tới.