—— Mặc dù cô có thể cũng không hiểu rõ anh lắm.
Sau bữa tối, mọi người cùng nhau xem phim, Giản Đào tiếp tục móc nỉ lông cừu để bán vào ngày mai, làm được hơn hai mươi cái, nghĩ thầm chắc là đủ rồi, lúc này cô mới ngáp dài một cái rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa xong cũng đã gần mười giờ, trong phòng yên tĩnh, cô nhịn không được muốn đi dạo một chút.
Tản mạn từ cửa trước tới cửa sau, cô ngồi trên thềm đá, ngắm nhìn cảnh vật bên kia hồ và ánh đèn lúc mờ lúc tỏ.
Ngồi một lát không có việc gì làm, cô nhớ tới chuyện ID của Tạ Hành Xuyên, liền gửi cho anh một tin nhắn.
Nhặt được quả đào: 【 Nickname hẳn là có thể tự mình sửa, anh có đổi lại không? 】
Tên chó họ Tạ: 【 Không đổi được. 】
【 Sao có thể không đổi được, 】 Cô cảm thấy khó hiểu, 【 Không có phần mềm nào không đổi được ID, có phải anh không làm được không? 】
Tên chó họ Tạ: 【 ? 】
Nhặt được quả đào: 【 Anh cầm tới đây tôi đổi cho. 】
Cô phóng hỏa, cô tới dọn dẹp.
Mười phút sau, Tạ Hành Xuyên đi xuống bãi cỏ dưới lầu.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, từ đầu tóc đến cổ đều có mùi đàn hương, tóc mái trên trán còn ướt.
Anh ném điện thoại vào trong lòng cô, Giản Đào cầm lấy mở ra, đang muốn hướng dẫn anh cái này cài đặt ở đâu, lại phát hiện anh đứng cách mình đến mấy mét, còn đứng dưới tàng cây.
Cô đang ngồi, mặc dù có một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên, uyển chuyển hỏi anh:
“Sao, anh đang triển lãm chiều cao khủng của mình à?”
“...”
Tạ Hành Xuyên liếc mắt nhìn bậc thang bên cạnh cô: “Tôi có bệnh sạch sẽ, không ngồi.”
Cô vốn định nói có áo ngủ, trở về cởi ra giặt sạch không phải được rồi sao, nhưng nghĩ lại, có lẽ người có bệnh sạch sẽ sẽ có cảm giác nghi thức.
Thế là cô rút một chiếc lá đặt bên phải mình: “Lại đây, ngồi lên trên mặt cái này.”
Tạ Hành Xuyên nhìn cô như nhìn một người thiểu năng: “Cô dùng lá trên mặt đất lót với để tôi ngồi trên mặt đất có gì khác biệt?”
“…”
Lười nói với anh, Giản Đào cúi đầu định tự mình đổi lại, lúc này người đàn ông đã đi tới và đứng sau lưng cô.
Cô nhấp vào trang chủ cá nhân — sửa đổi thông tin — thay thế ID — sau đó một dòng nhắc nhở hiện lên: ID không thể sửa đổi trong vòng ba tháng, vui lòng thử lại lần sau.
Giản Đào: “Hả?”
Tạ Hành Xuyên không khỏi thở ra một hơi: “Nếu không phải không được, em cho rằng tôi sẽ không đổi sao?”
Dừng một chút, Tạ Hành Xuyên bắt chước giọng điệu vừa rồi của cô, nhẹ giọng phản bác, “Sao, chẳng lẽ trong lòng em, tôi là một người thiểu năng trí tuệ không thể sử dụng thành thạo điện thoại thông minh à?"
……
Luôn có nhiều cách giải quyết hơn là khó khăn, rất nhanh, Giản Đào đã nghĩ ra cách khác, cô lập một nhóm trở chuyện rồi đổi tên anh thành “Tạ Hành Xuyên”.
Cô chậc một tiếng, vừa lòng nói: “Như vậy nếu anh gửi tin nhắn cho tôi lần nữa, thì nó sẽ hiển thị là Tạ Hành Xuyên.”
Người đàn ông một lúc lâu không nói chuyện, cô quay lại nhìn, thấy Tạ Hành Xuyên đang khoanh tay cụp mắt xuống, nụ cười trên khóe môi không rõ ý vị, lông mày nhướng lên.
Anh nói, “Em làm tôi nhớ tới một câu thành ngữ.”
Diệu thủ hồi xuân*? Huệ chất lan tâm*?
(*) Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
(*) Huệ chất lan tâm: Chỉ người cao nhã, thanh khiết.
Tạ Hành Xuyên: “Bịt tai trộm chuông.”
“……”
*
Cuộc gặp gỡ đêm nay kết thúc trong thất bại, Giản Đào bịt tai trộm chuông trở về phòng ngủ, định ngày mai làm mười con chó cho hả giận.
Sáng hôm sau, cô và Tiêu Tiêu thức dậy từ sớm, đến chợ trước khi những người khác làm nhiệm vụ.
Buổi sáng không có quá nhiều người, dù sao cũng là ngày đầu tiên mở quầy hàng, Giản Đào ôm tâm lý chỉ cần bán được một cái thì cô sẽ không mất mặt, vừa làm vừa đợi.
Một buổi sáng dường như trôi qua rất nhanh, khi cô trở lại nhà trọ vào giữa trưa, đã mệt mỏi rã rời.
Mọi người đều đã về, ngồi trên sô pha, trông mong nhìn cô đẩy cửa bước vào, nhưng cô chỉ lễ phép chào mọi người rồi mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Bầu không khí đông cứng lại một lúc, Đặng Nhĩ ngập ngừng nhìn Tiêu Tiêu phía sau cô, hỏi: “…… Sáng nay, thế nào?”
Tiêu Tiêu thở dài.
Đặng Nhĩ khẩn trương: “Hiệu quả không tốt?”
Tiêu Tiêu tiếp tục thở dài: “Hiệu quả quá tốt.”