……
Công việc bận rộn này kéo dài đến hơn sáu giờ, đến giờ cơm tối, phía trước quầy hàng rốt cuộc cũng từ từ yên tĩnh.
Giản Đào ngửa đầu nghỉ ngơi trong chốc lát, trong lúc chờ tổ đạo diễn thu máy và mua thức ăn, cô lấy lông dê ra, tùy tiện móc một con chó Alaska.
Đỉnh đầu màu xám có hoa văn, lỗ tai, cái mũi, còn có nốt ruồi nhỏ trên mí mắt……
Giản Đào làm rất tận tâm, thầm nhủ nốt ruồi nhỏ này quả thực là linh hồn của Tạ Hành Xuyên, đang cẩn thận chạm khắc, đột nhiên ——
Chân bị người ta khó chịu móc lấy.
Trong lòng này lên, cô khẽ chớp mắt nhìn anh trong gương.
Khóe môi người đàn ông lạnh lùng mím lại, ánh mắt dừng lại trên chiếc kim đang đâm xuống của cô.
Sao anh lại phát hiện ra.
Giản Đào đột nhiên không kịp đề phòng bị chọt trúng điểm cười, cô mím môi cúi đầu cười, cuối cùng không kiềm chế được bản thân, cả người tựa vào bả vai anh, run rẩy cố gắng nhịn lại, tuy không phát ra âm thanh nhưng tần suất run rẩy cũng có thể biểu lộ tâm trạng của cô.
Ngay cả tổ đạo diễn cũng bị tiếng cười của cô làm cho ngây người, ngơ ngác hỏi: "Tiểu đào sao vậy? Có chuyện gì buồn cười sao?"
Giản Đào cười đến nóng mặt, một lúc lâu sau mới ngừng nhiệt độ ở New Zealand khá cao, cô cầm chiếc quạt nhỏ mang theo bên người đặt sát vào, mái tóc tung bay đáp: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một truyện cười.”
Tạ Hành Xuyên đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của cô, châm chọc nói: “Cái gì buồn cười, nói cho mọi người nghe một chút?”
“Liên quan tới chó,” Một chữ của cô trong tối ngoài sáng đều ám chỉ hai nghĩa, “Phải có chó ở đây mới có thể diễn cho anh xem.”
“……”
Thời tiết quá nóng, mọi người đều hơi không chịu được nữa, Giản Đào thấy máy móc sắp thu dọn xong, cũng bắt đầu dọn dẹp đồ nghề của mình, quấn lấy con chó Alaska họ Tạ, bỏ vào trong túi.
Cô đeo túi sau lưng, xoay quạt sang số 3 để đối diện với mặt mình, khi đang nhìn hoàng hôn đến xuất thần, đột nhiên cô cảm thấy có ánh mắt đang dán vào mặt mình, liền quay sang nhìn Tạ Hành Xuyên.
Cô đương nhiên biết anh đang nhìn cái gì.
Không có quạt, anh khẳng định là vô cùng hối hận đi.
Cô khẽ lắc chiếc quạt trong tay, tóc hai bên thái dương bay phấp phới.
Quả nhiên, giây tiếp theo, điện thoại của cô rung lên, có tin nhắn.
Tên chó họ Tạ: 【 Cái quạt lúc trước cho tôi, em để ở đâu rồi? 】
Lúc trước khi cô đưa quạt cho anh, con chó họ Tạ trên mặt còn lộ ra vẻ khinh thường, bây giờ thi mới biết hối hận rồi đấy.
Dù sao, hiện tại quyền chủ động đang nằm
trong tay cô.
Giản Đào giả vờ phồng má, cố ý nói: [Tôi không mang nó đến đấy. 】
Con chó họ Tạ: 【 Đừng nói nhảm nữa, lúc ấy em nhét vào một chiếc hộp màu đen, và chiếc hộp đó giờ là của anh. 】
"..."
Trông thì có vẻ ghét bỏ, nhưng thực tế thì cô tắc chỗ nào anh đều thấy hết cả phải không?
Giản Đào ho nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ mặt sửng sốt, nhưng cô không nói có cho hay không mà chỉ nói mập mờ:
【 Vậy tối nay anh tới cửa sau đi. 】
Kế hoạch đã được ấp ủ thành hình, và sau bữa tối, thời điểm mọi người đang trò chuyện và đi tắm, bọn họ vòng qua camera và tập trung ở sân sau.
Cô đi ra hơi muộn, Tạ Hành Xuyên đã ngồi dưới đèn, tùy ý lật một cuốn sách bìa cứng, cô nhìn kỹ, đó là cuốn "Chim sơn ca và bông hồng" của Oscar Wilde.
Con chó này còn có khả năng giả vờ mang hơi thở nghệ thuật đấy.
Giản Đào đang định nói, lại phát hiện có chỗ không đúng: "Cái ghế này từ đâu tới?"
Lúc này mới chú ý tới cô, Tạ Hành Xuyên dừng ngón tay, lập tức trả lời: "Anh tự mình mang tới."
"..."
Có phải các người có thói ở sạch đều sẽ rất cao quý như vậy sao?
Người đàn ông gấp cuốn sách lại và xòe những ngón tay dài về phía cô, la muốn điều gì đó.
Giản Đào mỉm cười và đưa ra một tờ giấy.
Đầu ngón tay mảnh khảnh dừng lại trong không khí vài giây, sau khi cầm lấy mới mở ra, trên đó dày đặc tên món ăn.
Tạ Hành Xuyên: "Cái gì đây?"
Giản Dao chắp tay sau lưng, giọng điệu du dương nói: "Thực đơn tuần sau tôi muốn ăn."
"..."
Anh có chút tức giận cười: "Em coi anh là đầu bếp?"
“Không dám,” cô nói với giọng điệu nhếch nhác đáng thương, chân thành nói: “Không phải do Tạ tiên sinh nấu ăn ngon như vậy, tôi không muốn bỏ qua cơ hội này, nhất định phải ăn một ít sao. "