Vừa nhìn thấy thức ăn, ánh mắt của Lý Thúy Hoa liền sáng ngời, vội vàng đưa tay tới nhận, vừa nhét vào miệng, vừa hàm hồ nói cảm ơn, các loại lời khen ngợi thuận miệng mà ra.
Bạch Tiểu Ngư được khen có chút ngượng ngùng, nhìn bộ dáng ngấu nghiến như hổ đói của đối phương, sợ cô nghẹn, lấy nước ra đưa cho Lý Thúy Hoa.
"...... Cám ơn." Lý Thúy Hoa vừa ăn từng ngụm thịt, vừa uống nước, chỉ một chốc lát đã xử lý sạch đồ ăn.
Bạch Tiểu Ngư có chút ngây ngốc nhìn Lý Thúy Hoa, trong vòng vài phút ngắn ngủi, thịt dê và bánh nhân thịt đều ăn sạch, ngay cả dưa tháng tám cũng cũng không còn chút vỏ nào, tốc độ này cũng quá nhanh đi.
"Cô không sao đó chứ?" Nhìn vào bụng đối phương, vẫn bằng phẳng như vậy, không nhìn ra được đã ăn rất nhiều thứ.
"Vẫn ổn. . . Còn gì nữa không?"
". . . " Một con cá nướng, ba cái bánh bao chay, canh thịt dê, đùi thỏ nướng, Bạch Tiểu Ngư cảm thấy những thứ này hẳn đã đủ cho Lý Thúy Hoa ăn rồi nhỉ?
". . . . . . Còn gì nữa không?"
". . ." Bánh rau, thịt nướng. . .
". . . . . . Vẫn có chút đói . . ."
". . ." Bạch Tiểu Ngư mặt không chút thay đổi tiếp tục lấy ra một bộ phận thịt nướng, hai mắt vô thần. Cô cảm thấy mình hình như đã té vào một cái hố của hệ thống.
Bạch Tiểu Ngư có chút hoảng hốt đi ra khỏi cửa hàng đồ tre, không nghe được những tiếng khen ngợi của Lý Thúy Hoa ở phía sau, cũng không để ý tới những người chơi khác mà cô gặp được trên đường.
Dọc theo con đường chậm rãi đi về phía nhà mình, trong đầu không thể xua đi được bộ dáng Lý Thúy Hoa ăn như hổ đói, một câu "Còn đói. . ." khiến cho cô rùng mình một cái.
"Tiểu Ngư Nhi, cô không sao đó chứ?" Triệu Văn dùng sức lắc lắc bả vai Bạch Tiểu Ngư, nhìn thấy cô hoàn hồn mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm ở trong phòng, hắn nghe mấy người chơi khác nói trong doanh trại đột nhiên xuất hiện một tòa nhà tre, hắn biết khẳng định có liên quan đến Bạch Tiểu Ngư, cho nên ra ngoài xem thử, không nghĩ tới mới đi được nửa đường đã thấy được bộ dạng bị đả kích sâu sắc, Bạch Tiểu Ngư hoảng thần bước đi, căn bản không thấy được hắn ở bên cạnh, gọi mấy tiếng cũng không thấy cô đáp lại.
". . . . . . À. . . Không có việc gì, trở về rồi nói. . ." Bạch Tiểu Ngư không còn sức lực lắc tay, ý bảo đối phương trở về rồi nói sau.
. . . . . .
"Phốc. . . Ha ha. . ."
Ánh mắt Bạch Tiểu Ngư u oán nhìn Triệu Văn đang không ngừng cười, cô cực kỳ ủy khuất, sao hắn lại có thể cười trên nổi đau của người ta như vậy chứ.
"Khụ khụ." Nhìn ánh mắt ủy khuất của Bạch Tiểu Ngư, Triệu Văn hắng giọng, thần sắc đứng đắn, nghiêm trang mở miệng.
"Cô nói, cô bị hệ thống lừa gạt, vậy Lý Thúy Hoa kia chính là dạ dày đại vương, ăn cực nhiều đúng không?"
"Đúng. . ."
"Một lần ăn hết đồ ăn trong ba bữa của cô?"
"Không phải, là một lần ăn hết đồ trong ba ngày! Đây mới là quan trọng nhất, nếu một ngày ăn ba bữa, đó chính là gần mười ngày thức ăn!" Bạch Tiểu Ngư nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy có chút phát điên.
". . . . . . Đúng là có chút nhiều, cô có thể sa thải cô ta!" Triệu Văn nhịn xuống ý cười, đưa ra chủ ý cho Bạch Tiểu Ngư, dù sao chỉ mới chiêu mộ, chi phí bỏ ra cũng ít.
"Không được!" Tuy rằng lúc ấy rất muốn bóp chết bản thân vì đã đưa ra quyết định này, nhưng hiện tại ngẫm lại, vẫn luyến tiếc tay nghề của Lý Thúy Hoa.
Triệu Văn nghi hoặc nhìn Bạch Tiểu Ngư, một ngày ăn lượng thức ăn mười ngày của người khác, không sa thải thì giữ lại làm gì? Chờ phá sản rồi cùng nhau chết đói sao?
"Ai, cậu nhìn mấy thứ này là biết." Bạch Tiểu Ngư nhét một ít thứ vào tay Triệu Văn, để cho hắn tự xem thuộc tính.
Triệu Văn nhíu mày, tiện tay lấy ra một thanh kiếm tre đã được giám định, hắn muốn xem đến cùng là có gì thần kỳ.
[ Kiếm Tre Thúy Hoa ]: Trang bị công kích, kiếm tre do Thúy Hoa chế tạo, có thương tổn nhất định đối với quái vật.
[ Mũ Tre Thúy Hoa ]: Trang bị phòng ngự, mũ bảo hiểm do Thúy Hoa chế tạo, gia tăng năng lực phòng ngự nhất định.