Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 44: Một Bữa Ăn Ba Ngày (3)

[ Khiên Tre Thúy Hoa ]: Trang bị phòng ngự, khiên do Thúy Hoa chế tạo, gia tăng năng lực phòng ngự nhất định.

[ Ô Tre thúy hoa]: Trang bị đặc biệt, ô do Hoa Thúy chế tạo, có thể sử dụng trong thời tiết đặc biệt.

[ Thẻ Tre Thúy Hoa ]: Trang bị đặc biệt, thẻ tre do Thúy Hoa chế tạo, có thể gia tăng thể chất nhất định.

"Wow! Thế mà lại là trang bị!" Ngoại trừ dây chuyền đá trong tay Bạch Tiểu Ngư ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều trang bị như vậy, trách không được, Bạch Tiểu Ngư không muốn đổi mạo hiểm giả.

"Đúng vậy, Lý Thúy Hoa có thể chế tạo trang bị, tôi nghĩ ít nhất sẽ không lo bán không được, ít nhất sẽ không chết đói." Cũng bởi vì loại kỹ năng này của đối phương, Bạch Tiểu Ngư cảm thấy mình vẫn có thể nhẫn nhịn cho dù đối phương có ăn nhiều hơn.

"Nếu là tôi thì tôi cũng muốn mua, đây chính là trang bị trong truyền thuyết a! Có trang bị là có thể đi đánh quái, sau khi đánh chết dã quái nhất định sẽ có trang bị tốt hơn. Vừa nghĩ thôi đã cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp."

Triệu Văn cực kỳ thèm thuồng những trang bị này, nhất là kiếm tre kia, cầm nó trong tay khẳng định rất đẹp trai, nhưng hắn vẫn dời ánh mắt, gian nan đẩy trang bị trả lại cho Bạch Tiểu Ngư.

Nhìn vẻ mặt khát vọng của Triệu Văn, ánh mắt luyến tiếc nhìn chằm chằm vào kiếm tre, vẻ mặt không nỡ. Bạch Tiểu Ngư tức giận lấy ra thanh kiếm tre cùng khiên tre rồi ném lên người hắn.

"Cho cậu, cầm kiếm tre này dùng đi, còn khiên tre thì tìm cơ hội đưa cho Trần Thần đi."

"Thật ngại quá. . . Cái này, này. . . " Vẻ mặt Triệu Văn si mê ôm lấy kiếm tre, đây chính là trang bị đầu tiên của hắn a! Thật sự rất có ý nghĩa.

"Thấy ngại sao, vậy trả kiếm tre lại cho tôi nhé?" Bạch Tiểu Ngư làm bộ muốn lấy lại thanh kiếm tre, Triệu Văn Vội vàng thu trang bị trong tay vào ba lô.

"Không ngại, đương nhiên không ngại rồi, cũng không nhìn thứ mối quan hệ của hai chúng ta, đúng không?" Thật cẩn thận liếc Bạch Tiểu Ngư một cái, thấy cô không có động tác muốn lấy lại kiếm tre hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngày mai cửa hàng đồ tre sẽ mở cửa, cậu có thể đi dạo thử, nói không chừng bên trong vẫn còn trang bị khác." Bạch Tiểu Ngư nhắc nhở Triệu Văn, miễn cho hắn đi muộn, cái gì cũng không có.

Bạch Tiểu Ngư giao lại phần lớn tre tím trong ba lô cho Lý Thúy Hoa, chỉ chờ đối phương chế tạo ra thành phẩm. Cô dự định mấy ngày nữa sẽ dành nhiều thời gian hơn để chặt tre, giai đoạn đầu cô hẳn có thể tự mình cung cấp nguyên liệu thô.

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đi xem thử, có lẽ nói không chừng sẽ có Thần khí trong truyền thuyết a! Tôi nói cho cô biết, kiếm tre này có thể chơi được. . ."

"Ừm." Bạch Tiểu Ngư gật đầu có lệ, từ sau lưng Triệu Văn đẩy hắn đi về phía trước, rồi đẩy hắn ra khỏi cửa phòng.

"Ngủ sớm dậy sớm sức khỏe tốt, anh Triệu, nghỉ ngơi sớm một chút, chúc cậu có một giấc mơ đẹp!" Bạch Tiểu Ngư lộ ra khuôn mặt tươi cười, lắc lắc tay nói tạm biệt với Triệu Văn.

"Ngủ ngon, mơ đẹp. . ." Triệu Văn ngơ ngác vẩy tay, thẳng đến khi cửa lớn trước mắt đóng lại mới phục hồi tinh thần.

"Tiểu nha đầu này cười lên cũng rất đẹp. . ." Triệu Văn vỗ vỗ khuôn mặt có chút nóng lên, người ta không chỉ là em gái ngươi, còn là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi nghĩ cái gì chứ.

"Kiếm tre này thật sự rất tuyệt a, ai, Trần Thần mau tới đây, tôi cho anh xem thứ tốt..."

Cách đó không xa, Triệu Văn nhìn thấy Trần Thần đang nói chuyện với một nữ sinh, vội vàng lớn tiếng gọi.

"Tới liền!"

Trần Thần nghe được thanh âm của Triệu Văn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Hoàng tiểu thư, chuyện mà cô hỏi tôi thật sự không biết, cũng không hiểu, có người gọi tôi, tôi đi trước."

Không đợi nữ sinh đối diện trả lời, Trần Thần xoay người rời đi, vội vàng, giống như sau lưng có người đuổi theo.

"Ai. . ." Thật sự là, nhìn Trần Thàn đi xa, Hoàng Thiến chỉ có thể dậm chân, oán hận xoay người trở về.