Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 42: Một Bữa Ăn Ba Ngày (1)

Tên thật của Thúy Hoa là Lý Thúy Hoa, cô có mái tóc khô vàng, khuôn mặt hốc hác, cả người cao gầy, thoạt nhìn giống như chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể thổi cô đi.

Dáng người này, ngoại hình như vậy, gầy gò yếu ớt, vừa nhìn liền biết ăn không được bao nhiêu. Bạch Tiểu Ngư âm thầm cân nhắc, cảm thấy nhà mạo hiểm này cực kỳ không tệ.

"Đại nhân, tôi có thể không cần tiền công, chỉ cần mỗi ngày có thể ăn no là được."

Thúy Hoa cảm thấy mình là một cô gái thiện lương, không nên đặt ra quá nhiều yêu cầu với lãnh địa vừa nhìn đã thấy rất nghèo khó này, dù sao tay nghề của cô vẫn rất có giá.

"Đảm bảo mỗi ngày cô đều có thể ăn tới nôn mới thôi." Bạch Tiểu Ngư vẫn rất tự tin với lương thực dự trữ của mình, hai mươi ngày qua, chỉ riêng các loại thịt dã thú cô đã thu thập không dưới ngàn cân, hơn nữa qua vài ngày nữa là có thể thu hoạch mẫu ruộng rồi, lương thực sẽ càng phong phú.

Cô cảm thấy Thúy Hoa trước kia căn bản chưa từng được ăn no, cho nên người gầy yếu như cô nhất định không ăn được bao nhiêu lương thực.

Lúc này Bạch Tiểu Ngư còn rất ngây thơ, cứ như vậy mà bị lời hứa thuận miệng của mình hố, rốt cuộc bị "phiền toái" khó chơi quấn lấy. Nhưng hiện tại cô còn tưởng rằng bản thân đã đưa ra một sự lựa chọn cực kỳ sáng suốt.

"Đại nhân, ngài thật tốt!" Lý Thúy Hoa kích động, hai hàng nước mắt lưng tròng, hai tay nắm lấy tay của Bạch Tiểu Ngư rồi lắc lắc, vẻ mặt cảm động.

Ngoại trừ cha cô ra, không có ai khác nói với cô loại câu nói như "ăn thoải mái" này.

Cô nhất định sẽ bảo vệ đại nhân thật tốt, đại nhân chính là cha mẹ tái sinh của cô, cô nhất định sẽ hiếu thuận đại nhân. Vẻ mặt của Lý Thúy Hoa tràn đầy kiên định, âm thầm thề.

Bạch Tiểu Ngư có chút xấu hổ rút tay ra, "Khụ khụ, sau này cô có thể gọi tôi là Tiểu Ngư, không cần gọi đại nhân như vậy." Vừa nghe hai chữ đại nhân liền biết có vấn đề, Bạch Tiểu Ngư không muốn rước lấy quá nhiều phiền toái, lặng im làm giàu mới là chân lý.

"Được rồi, đại nhân. À không, Tiểu Ngư, ngài thật sự là một người tốt! Tốt giống như cha tôi vậy, để cho tôi có thể thoải mái ăn no."

Đối mặt với ánh mắt lấp lánh tràn ngập cảm động của Lý Thúy Hoa, Bạch Tiểu Ngư cảm thấy đau đầu, cô không có đứa con gái nào lớn như vậy.

"Sau này cửa hàng đồ tre này sẽ giao cho cô."

Bạch Tiểu Ngư dẫn Lý Thúy Hoa đi đến cửa hàng đồ tre, cô cho rằng Lý Thúy Hoa với tư cách là một nhà mạo hiểm, phương thức xuất hiện chính xác là bắt đầu từ trong cửa hàng đồ tre, chứ không phải đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.

Cả doanh trai đột nhiên xuất hiện một tòa nhà tre, thoạt nhìn có vẻ lạc lỏng trong một đám kiến trúc nhà tranh đơn sơ, không biết có bao nhiêu ánh mắt âm thầm chú ý nơi này.

Bạch Tiểu Ngư không thèm để ý đến ánh mắt tìm tòi kia, đẩy cửa lớn tầng một ra, cùng Lý Thúy Hoa tiến vào tòa nhà tre.

Kiến trúc bằng tre này có hai tầng, tầng một là mặt tiền cửa hàng, bên trong có quầy và kệ hàng tại, tầng hai có thể làm nơi nghỉ ngơi, tạm thời dùng làm nơi nghỉ ngơi cho Lý Thúy Hoa.

Bạch Tiểu Ngư dạo một vòng từ trên xuống dưới, ngoại trừ tầng một có vài kệ hàng ra, những nơi khác đều trống rỗng.

Bạch Tiểu Ngư mở thương thành ra rồi mua một cái giường gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ đặt ở tầng hai, xem như phúc lợi cho nhân viên.

"Thúy Hoa, sau này cô tạm thời ở tầng hai, tầng một dùng để buôn bán." Bạch Tiểu Ngư thản nhiên dặn dò.

"Thật sự không tệ, Tiểu Ngư à, khi nào thì có thể ăn cơm. Tôi đói bụng. . ." Lý Thúy Hoa xấu hổ lấy tay che cái bụng đang kêu "ùng ục", da mặt dày hỏi thăm thời gian ăn cơm.

Bạch Tiểu Ngư có chút kinh ngạc nhìn bụng cô, "Cô còn chưa ăn cơm sao? Tôi vẫn còn chút đồ ăn, cô ăn lót bụng trước đi."

Lấy ra một cân thịt dê đã nướng trước đó, một cái bánh nhân thịt, mười mấy quả dưa tháng tám, Bạch Tiểu Ngư cảm thấy hẳn là dư dả.