Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 33: Quái Vật Trong Thung Lũng (1)

Đã trôi qua vài ngày, trong khoảng thời gian này, Triệu Văn đã có thể vui vẻ nhảy nhót. Có lẽ bởi vì nguyên nhân số liệu trò chơi, sau khi bôi thuốc thì vết thương của hắn chỉ dùng hai ngày ngắn ngủi là đã khép lại, không để lại sẹo.

Hai người Bạch Tiểu Ngư cùng Triệu Văn đều cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí Triệu Văn còn bảo Bạch Tiểu Ngư dùng dao rạch tay mình làm thí nghiệm, sau đó tối hôm đó, Bạch Tiểu Ngư ngồi một bên ăn một bữa cơm ngon, mà Triệu Văn chỉ có thể ở trong góc chảy nước miếng.

Trong thời gian này, trong doanh trại có thêm sáu người chơi, cộng thêm Triệu Văn và Bạch Tiểu Ngư là tổng cộng mới có 8 người chơi, trước mắt còn chưa đạt yêu cầu thăng cấp doanh trại.

Bạch Tiểu Ngư và Triệu Văn đã thảo luận qua, có phải những người chơi ở nhiều nơi phân tán hay không, trò chơi tận thế bắt đầu được mấy ngày nhưng người chơi đầu tiên mà cô nhìn thấy mới là Triệu Văn.

Triệu Văn cũng không rõ lắm, trước khi gặp được Bạch Tiểu Ngư, hắn cũng chỉ gặp qua hai người chơi, còn là một đôi tổ hợp mẹ con, bọn họ lựa chọn con đường khác nhau nên đã tách ra.

"Cho dù có đủ mười người, nhưng điểm tích lũy của cô chẳng phải còn chưa có hơn một ngàn sao? Tôi cảm thấy tích đủ điểm rồi mới nghĩ tới chuyện thăng cấp vẫn tốt hơn."

Triệu Văn đi theo phía sau Bạch Tiểu Ngư, tay phải cầm một ngọn cỏ sắc nhọn và chọc vào con dê cỡ bắp chân trong bẫy. .

Bởi vì bản tính nói nhiều của Triệu Văn, hai người thành công thân quen với nhau hơn, trở thành một cặp bạn thân nhưng là thân ai nấy lo, bình thường hai người cũng sẽ cùng nhau ra ngoài thăm dò địa vực xa lạ.

"Con dê này rất nhiều thịt. Có chút muốn ăn lẩu. . . Thịt dê, nghĩa thôi đã thấy rất thơm."

"Đừng có nằm mơ, cậu có kỹ thuật Bào Đinh mổ trâu* hay là muốn tự mình mổ xẻ một con dê lớn? Làm sao có nhiều thịt cho cậu ăn chứ?"

(*)Bào Đinh mổ trâu: dùng để chỉ việc làm trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn.

Bạch Tiểu Ngư cắt đứt giấc mộng xuân thu của hắn, không có kỹ năng, không có tay nghề, còn muốn thu hoạch rất nhiều thịt dê? Không ioir gì chỉ giỏi mơ mộng.

Triệu Văn đảo mắt, hắn không biết mổ xẻ dê, nhưng hắn quen người biết làm a! Làm tròn lên, chẳng khác nào hắn cũng như vậy.

Bạch Tiểu Ngư không nhanh không chậm phóng mũi tên vào trong bẫy, mũi tên đâm vào thịt, gần đây mấy cái bẫy mà cô đào có thu hoạch không tệ lắm, có thể dùng mắt thường thấy được đồ ăn mỗi ngày đang trở nên phong phú hơn.

Đáng tiếc, cô cũng chưa từng gặp qua cái gọi là dã quái, có thể thời gian ra ngoài chưa đúng, nhưng muốn để cô mò mẫm tìm quái vào buổi tối, cô nhất định từ chối.

"Tiểu Ngư Nhi, tôi biết một người, hắn rất giỏi mổ xẻ con mồi, chúng ta có thể cho hắn một phần thịt dê, để cho hắn hỗ trợ được chứ?"

"Doanh trại của chúng ta còn có người như vậy sao? Tôi còn chưa nghe cậu nói qua." Không phải cô khoác lác, trình độ nói của Triệu Văn chính là cấp 10, mỗi ngày đều giống như báo cáo, không có chuyện gì to tát nhưng cũng phải nói bên tai cô.

"Còn không phải bởi vì tiến vào tai trái của cô, rồi ra khỏi tai phải sao." Ngữ khí u ám, đừng tưởng rằng hắn không biết, rất nhiều lúc cô căn bản không có nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.

"Khụ khụ, người nọ là ai? Làm sao cậu biết?"Bạch Tiểu Ngư có chút lúng túng chuyển đề tài.

"Là anh chàng trông như thổ phỉ đã gia nhập doanh trai tối hôm đó. Ngày hôm qua lúc đến bên dòng suối, tôi nhìn thấy hắn đang tự mổ xẻ thỏ hoang, người này nhất định là đại lão có thể tay không bắt được con mồi, mổ thỏ thuần thục như vậy, mổ một con dê nhất định cũng là chuyện nhỏ, tôi nói cho cô biết. . ."

Vừa nghe đến bốn chữ "Tôi nói cho cô biết", Bạch Tiểu Ngư liền rùng mình một cái, cầu xin anh ngàn vạn lần đừng nói.

"Hưu hưu. . ." Dê đen phát ra một tiếng kêu rên cuối cùng trong sinh mệnh, không cam lòng ngã xuống, vừa vặn cắt đứt lời tiếp theo của Triệu Văn.