Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 34: Quái Vật Trong Thung Lũng (2)

"Vậy được rồi, mau mau, đi xuống thu dê vào ba lô, sau đó tìm đại lão trong miệng cậu nhờ giúp đỡ."

Bạch Tiểu Ngư không có chút ấn tượng nào đối với người này, khi người chơi gia nhập doanh trại, cô chỉ biết nhân số doanh trại thay đổi cùng với tên người chơi gia nhập trong doanh trại, nhưng cụ thể là ai thì cô không biết.

Từ sau khi nhiệm vụ hệ thống không làm mới nữa, mỗi ngày Bạch Tiểu Ngư đều đi sớm về muộn, cũng chỉ gật đầu chào hỏi với người chơi khác, căn bản không thân quen.

Nếu không phải từ trước đên nay Triệu Văn đều bám theo cô, phỏng chừng hiện tại hai người cũng chính là mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ.

"Được rồi!" Triệu Văn buộc một sợi dây quanh eo, sau đó thuận lợi đi xuống bẫy rồi thu con dê đen vào ba lô, sau đó lại cọ cọ trèo lên.

"Tối nay chúng ta cùng nhau đi tìm đại lão nhờ giúp? Ngày mai liền có thể ăn thịt dê nướng thơm ngon, còn có súp thịt dê nữa. Tôi nói cho cô biết, hôm trước tôi tìm được một loại cỏ dại có thể loại bỏ mùi tanh, lúc làm canh thịt dê, thêm chút nấm, sau đó. . ."

Bạch Tiểu Ngư đã có thể cực kỳ bình tĩnh lắng nghe một trăm cách làm thịt dê của Triệu Văn, hiện tại cô đã không còn là Tiểu Ngư của trước kia, cô đã có thể mỉm lắng cười nghe Triệu Văn nói một ngày một đêm, còn có thể thỉnh thoảng hùa theo.

Bạch Tiểu Ngư không biết, bởi vì cô thường xuyên cổ vũ khiến Triệu Văn càng nói càng thêm hứng khởi.

Hai người cẩn thận đi trong rừng cây, e sợ gặp phải dã thú, thanh âm Triệu Văn cũng hạ thấp rất nhiều, nhưng vẫn lải nhải như trước.

Bạch Tiểu Ngư cẩn thận giám định thực vật xung quanh, tìm ra thứ có thể ăn được, thu thập dược liệu.

Bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng cành cây ngã xuống đất, cô nhíu nhíu mày, vẫn quyết định đi xem thử tình huống.

"Suỵt, đừng lên tiếng. . ." Bạch Tiểu Ngư che miệng Triệu Văn lại, dùng ánh mắt ý bảo cậu cẩn thận lắng nghe, đừng lên tiếng.

"Ừm. . ." Triệu Văn liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không lên tiếng, lúc này Bạch Tiểu Ngư mới buông tay ra.

Triệu Văn an tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe thanh âm xung quanh, không phát hiện có gì dị thường, đều là thanh âm bình thường có thể nghe được trong rừng cây.

"Không có âm thanh kỳ lạ!" Triệu Văn tiến đến bên tai Bạch Tiểu Ngư, nhẹ nhàng dùng khí âm để nói chuyện.

Bạch Tiểu Ngư không được tự nhiên lắc đầu, chợt nghe bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Phụt" Bạch Tiểu Ngư cảm giác được hai má mình nóng lên, nhất định là biến thành đỏ. Cô có chút thẹn quá hóa giận, có cái gì buồn cười, không quen có người thở ra bên tai thì có sao chứ.

Nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Ngư cầm kiếm gỗ chuẩn bị chọc mình, Triệu Văn vội vàng ngồi xổm xuống ôm đầu, tỏ vẻ mình nhận thua.

"Hừ" Bạch Tiểu Ngư giơ kiếm gỗ lên thị uy, cô xác định mình đích thật nghe được thanh âm kỳ quái, tựa như thanh âm nước nhỏ vào chảo dầu sôi, thập phần chói tai.

"Đi xem thử?" Triệu Văn Triều làm khẩu hình với Bạch Tiểu Ngư, hắn biết thính giác của Bạch Tiểu Ngư nhạy hơn rất nhiều so với mình, cũng không dám tác quái nhiều nữa.

Chỉ là ngẫm lại vẫn cảm thấy buồn cười, nhưng hắn cũng không dám cười ra tiếng, miễn cho người nào đó thẹn quá hóa giận.

Bạch Tiểu Ngư một tay chỉ vào mắt, sau đó chỉ về phía xa, hai ngón tay kia làm động tác đi bộ. "Nhìn xem, đi thôi."

Thủ thế hình tượng này thiếu chút nữa chọc cười Triệu Văn, hắn vội vàng lấy tay che miệng mình, không để cho mình cười ra tiếng. Cẩn thận đi theo Bạch Tiểu Ngư.

Hai người đi một đoạn đường, thanh âm nghe được cũng càng thêm rõ ràng, sắc mặt Triệu Văn cũng trầm xuống, thanh âm này khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái.

"Muốn đi nữa không?" Bạch Tiểu Ngư dừng lại để tạo khẩu hình miệng. Kế tiếp cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì, cô có chút do dự, lại không muốn bỏ lỡ tin tức có thể là quái vật.

"Đi thôi" Triệu Văn kiên định gật gật đầu, tình huống xấu nhất cũng chính là chết, mười tám năm sau lại là một phú nhị đại không lo ăn mặc, huống chi tình huống có lẽ sẽ không tệ như vậy.