Khi đang mơ màng ngủ, Soran cảm giác được có người hôn cậu, thân thể còn không hoàn toàn khôi phục lại bắt đầu nóng lên, u cốc gần đóng bị người liên tục xoa, cậu thậm chí cảm giác được có người đang liếʍ mình.
"Ưʍ. . . Ngủ. . ." Soran nỉ non, sau đó bị người nhẹ nhàng hôn, ý thức Soran lần thứ hai bay xa. Chẳng biết qua bao lâu, một vật thể cứng rắn chậm rãi chen vào thân thể cậu, lúc này Soran mới nhận thấy khác thường, nhưng cậu quá mệt nhọc, mà lần này xâm nhập lại rất cẩn thận, rất ôn nhu, cậu cũng không phản kháng.
"Ư. . ." Cảm giác tê dại từ dưới thân truyền đến, Soran thoải mái rêи ɾỉ, là ai. . . Seiichi? Không, không giống. Soran hơi mở mắt, trong căn phòng mờ tối, cậu chỉ nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt thật quen thuộc.
Thân thể bị người nâng lên từ phía sau, những nụ hôn hạ xuống lần này tuy rằng không ôn nhu như trước, nhưng lại thiếu phần kịch liệt làm Soran sợ hãi, chỉ là cực kì trúc trắc.
"Kunimitsu. . ." Say mê trong sự tiến công ôn nhu của đối phương, cậu nhỏ sắp ẩn giấu của Soran chậm rãi đứng lên, xấu hổ che đậy thân thể trần trụi của mình. Trong phòng vẫn không bật đèn, đối phương cũng vẫn dùng thế công thong thả ôn nhu này để cướp đoạt cậu, tiếng rêи ɾỉ mị hoặc của Soran càng không ngừng truyền ra, mùi hoa Soran so với trước còn nồng nặc hơn.
Bên trong u cốc chảy ra mật nước nồng đậm, sau khi u cốc co rút một trận mãnh liệt, mật nước liền bừng lên như suối. Kẻ xâm nhập chậm rãi rời khỏi, Soran đã thoả mãn với trận tình ái ngọt ngào này, lại lâm vào cảnh trong mơ.
"Ưʍ. . ." Trong lúc ngủ mơ, lại có người đến xâm lược, động tác rõ ràng rất ngốc, nhưng lại cực kỳ cẩn thận và mềm nhẹ, mà cậu nhỏ xấu hổ của cậu bị người ngậm vào một nơi ấm áp ướŧ áŧ, Soran cảm thấy mình không có cách nào tỉnh lại từ cảnh trong mơ cả.
"Chậm một chút."
"Ừ."
Có người nói chuyện, Soran ưm một tiếng nằm trong lòng người còn lại, không thể ức chế cơn động tình. Khi xâm lấn trong cơ thể cậu bắt đầu mãnh liệt, cậu lại nghe thấy một người lên tiếng.
"Chậm lại." Rồi cơn lốc làm cậu sợ lại rời xa, lúc này Soran mới thoải mái lại nhắm mắt lại, rơi vào giấc mơ ngọt ngào. Cứ như vậy lặp lại nhiều lần, kẻ xâm lược cậu đã tìm được bí quyết, để cậu hưởng thụ cực hạn tình ái trong cơn mơ.
"Đừng. . . làm. . . nữa. . ."
Cho dù bánh ngon mấy cũng không thể ăn nhiều, tình ái có say lòng người đến mấy cũng cần dừng lại, bị lần lượt tiến nhập làm cậu bắt đầu không chịu nổi.
"Để em ấy ngủ một lát đi." Lại là giọng nói lãnh tĩnh kia, làm Soran nghe mà thấy sợ. Bị người đút cánh hoa Soran, khi thứ trong cơ thể Soran rút lui, cậu liền rơi vào hắc ám. Nhưng tìиɧ ɖu͙© của cậu lại vẫn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu nhỏ của cậu bị bao vây, làm cậu vẫn toàn thân nóng bừng như cũ.
Không biết ngủ bao lâu, nhiệt tình của Soran lại lần nữa bị khơi mào, vẫn là sự tiến công ôn nhu khiến người mê say, nhưng Soran lại muốn đạp ngay hai người bên cạnh xuống giường. Tuy rằng đã kéo rèm cửa sổ, nhưng trời đã sáng, họ thật là quá đáng mà.
"Itsuki. . . Anh sắp phải về Pháp rồi." Tezuka dừng động tác lại, trong đôi mắt không mang kính là tình yêu không hề che giấu.
"Backy, anh muốn. . . thêm một lần." Rời khỏi cậu nhỏ xấu hổ nhưng vẫn không chịu thả ra, Ryoma nói rồi lại tiếp tục ngậm vào.
"Em sẽ đến Pháp. . . ư. . . thăm. . . anh." Muốn đẩy Ryoma, Soran mới phát giác mình không có một chút sức lực nào.
"Anh không đợi được đến lúc em tới." Khi bọn họ đã có tiếp xúc thân thể, tưởng niệm lại càng thêm dày vò.
"Để em ngủ. . . A ưʍ. . ."
"Lập tức, lập tức cho em ngủ mà."
"Backy, em thật đẹp."
"Ưʍ. . . A. . ."