Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 51: Gặp lại quái thú (4)

"Backy. . ." Nằm trên người Soran, gương mặt Ryoma dán vào Soran, "Nếu như anh làm đau em, em gọi đội trưởng đánh ngất anh, không nên chịu đựng." Một ngón tay xâm nhập cũng gian nan như vậy, Ryoma chẳng hề có tự tin vào bản thân.

"Dịu. . . Dịu dàng với em. . ." Soran quay đầu, mông lung nhìn Tezuka vẫn quần áo chỉnh tề ngồi trên sô pha, sau đó nhắm mắt lại, để mặc Ryoma tách hai chân mình ra.

Cánh hoa màu đỏ bị vò nát rơi lả tả trên thân thể trắng nõn của Soran, dung hợp với những dấu hôn trên người cậu, mà phía trên cậu, một đôi mắt mèo đầy sáng rọi hoà lẫn với màu hổ phách lấp lánh, toát ra điên cuồng và kích động, mà chủ nhân của đôi mắt mèo, động tác lại cực kì ẩn nhẫn. Anh vuốt ve từng tấc da thịt của người dưới thân, khi thanh âm của đối phương chợt cao lên, anh lại lập tức dừng lại, chờ đối phương thích ứng thì anh mới lại lần nữa cử động.

"Ryoma. . ." Soran túm lấy drap giường lau mồ hôi chảy trên trán Ryoma, cầm tay anh, "Không cần lo cho em. . . Anh sẽ không làm em bị thương đâu."

"Không. . . Backy. . . Anh sẽ làm em bị thương mất. . . Nhất định sẽ làm em bị thương." Thân thể cứng còng của Ryoma chứng minh anh đã nhẫn nại đến cực hạn, anh muốn gọi Tezuka đánh ngất mình, lại bị Soran hôn.

Ryoma. . . Để em. . . cảm thụ anh đi. L*иg ngực nơi có "đá thủy tinh" hơi chiếu sáng, trong đầu Ryoma vang lên giọng nói của Soran. Anh ghé vào người Soran, để hai người dán chặt lấy nhau, sau đó cắn một ngụm lên đầu vai Soran.

"A!" Soran thở dốc thật mạnh, sau đó ôm chặt Ryoma, ra vào cực nhanh dưới thân nhanh chóng vượt qua phạm vi cậu có thể thừa nhận, cắm rút mãnh liệt hơn bất cứ lần nào khác trong dĩ vãng, đến từ người đàn ông lạnh lùng cao ngạo đã từng bị người khác gọi là "nhóc con" kia. Ryoma. . . Ryoma. . . Tiếng gọi dưới đáy lòng làm người phía trên càng thêm mất lý trí, thân thể Soran dường như đã không còn là của cậu nữa.

Bên trong màn, người đàn ông thân thể hơi gầy nhưng lại tuyệt đối cường tráng đang không ngừng tiến công tinh linh sắp hôn mê dưới thân mình, mà anh lại không cách nào làm cho bản thân dừng lại được.

"Echizen." Tezuka lên tiếng, thân thể Ryoma dừng một chút, sau đó lại càng thêm mạnh mẽ co rút.

"Backy, Backy, không được quay về Soran tinh, vĩnh viễn đừng quay về." Trước khi Soran tan vỡ, Ryoma hô lớn, rồi trút toàn bộ nhiệt tình của mình vào trong cơ thể đối phương.

"Ưʍ. . . A. . ." Soran vô ý thức mở to mắt, nước mắt ngưng tụ bên trong mắt chợt tuôn rơi. Nhưng những giọt lệ ấy liền bị người hôn đi, đồ xấu xa hoành hành trong cơ thể cuối cùng cũng lui ra ngoài.

"Backy, có phải anh làm em đau không?" Ryoma cúi người xuống, khẩn trương hỏi, nâng thân dưới của Soran lên xem có bị chảy máu không, nhưng vừa nhìn, anh cảm thấy lý trí của mình lại bị khảo nghiệm rồi, cảm giác. . . thật đẹp quá.

"Không nên. . ." Dùng tia sức lực cuối cùng trở mình một cái, Soran kéo chăn che cơ thể mình, "Em muốn ngủ. . . muốn ngủ. . ."

"Echizen." Tezuka lại gọi, Ryoma quấn drap giường vào người mình, xuống giường.

"Để Itsuki ngủ đi, chúng ta đi sát vách." Tezuka đứng lên, anh nói làm Ryoma kinh ngạc, làm Soran sắp ngủ thiếu chút nữa khóc luôn.

"Nhưng. . ." Ryoma do dự, không phải cần xử lý sao? Với lại người nọ còn chưa thả ra đâu.

"Đi sát vách." Tezuka đi tới bên giường đắp chăn cẩn thận cho Soran, đi ra ngoài, Ryoma phủ thêm áo khoác, mặc quần vào, cũng lập tức rời đi.

Thấy hai người đi, thân thể mới chỉ bị Ryoma lăn qua lăn lại một lần đã bủn rủn làm Soran nhanh chóng rơi vào hắc ám. Sau này cậu tuyệt đối không thể ở riêng với Ryoma được.