Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 50: Cái bẫy(3)

"Ryoma?" Vừa vào phòng khách liền thấy Ryoma thần sắc quái dị đứng ngây một chỗ, Soran lo lắng tiến lên, "Có phải ăn no quá không?" Mấy người này buổi tối ăn nhiều lắm.

"Echizen, cậu ra đây một chút." Tezuka đứng ở cửa gọi, Ryoma vội vàng cất chìa khóa, đi ra ngoài, khi đi ngang qua Soran, đường nhìn của anh dừng trên cổ Soran vài giây.

Sau khi Ryoma và Tezuka đi ra ngoài, lưng Soran chợt tê rần, nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, nghĩ đến buổi tối, Soran vội vàng chạy đến phòng bếp hỏi Rinko số điện thoại khách sạn.

"Echizen, đêm nay cậu định thế nào?" Ở gian ngoài, Tezuka trực tiếp hỏi.

"Thư của Yukimura Fuji đã đưa tôi rồi." Ryoma nói, đôi mắt mèo màu hổ phách dưới ánh đèn màu da cam có vẻ cực kì sáng rọi, "Qua năm tôi phải về Mỹ, tôi không định đợi thêm nữa."

Tezuka gật đầu: "Vậy Itsuki-chan giao cho cậu, tôi đi về trước."

"Tezuka." Bàn tay Ryoma đút trong túi bắt đầu đổ mồ hôi, anh xoay xoay cái chìa khóa, biểu cảm trên mặt càng ngày càng mất tự nhiên, "Anh. . ." Tiếng nói của Ryoma trở nên khàn khàn, "Và Backy. . . cùng với nhau rồi?"

"A." Tezuka nhìn Ryoma, chờ anh tiếp tục nói.

"Câu cuối trong thư. . . tôi vẫn không rõ ràng lắm." Ryoma dời ánh mắt, xấu hổ nói.

"Dùng miệng." Tezuka mở miệng nói như thường, nhưng tiếng nói cũng có chút khàn khàn.

Thân thể Ryoma cứng ngắc, quang mang trong mắt lại càng rực sáng.

"Em ấy thích dịu dàng một chút." Nói xong điều cần nhắc nhở, Tezuka xoay người chuẩn bị vào nhà.

"Tezuka." Ngữ khí Ryoma có chút lo lắng vang lên, Tezuka quay đầu lại.

"Đây là ông già cho tôi." Ryoma móc trong túi ra cái chìa khóa, sau đó chăm chú nhìn Tezuka, "Tezuka, nếu như chỉ có một mình tôi. . . Tôi sẽ làm em ấy bị thương mất."

"Echizen. . . Cậu biết mình đang làm gì không?" Tezuka xoay người, nghiêm khắc nói.

"Tôi biết." Ryoma cất chìa khóa đi, lãnh tĩnh trả lời, "Tezuka. . . Tôi khát vọng em ấy lâu lắm rồi, tôi không xác định có thể khống chế được bản thân không, hơn nữa, tôi không có kinh nghiệm, thân thể em ấy lại đặc thù như vậy. Tôi cần một người có thể làm tôi tỉnh táo lại vào lúc tôi không thể khống chế được."

"Itsuki sẽ không đồng ý, tôi cũng không đồng ý." Tezuka trầm giọng nói.

"Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng. Tôi muốn em ấy, muốn đến sắp điên rồi. Lần trước khi ở Mỹ. . . Nếu như không phải có anh và Atobe, nếu như không phải thân thể em ấy khác thường, tôi. . ." Thanh âm Ryoma thay đổi, là sự điên cuồng vì du͙© vọиɠ đã phá tan cánh cửa nhà lao, sau đó anh thở hổn hển nói, "Xin lỗi, yêu cầu của tôi hơi quá đáng." Cúi đầu xin lỗi Tezuka xong, Ryoma vào nhà.

Tezuka đứng ở ngoài một lúc, lông mày nhíu chặt giãn ra, giãn ra xong lại nhăn chặt, nhiều lần như thế, anh mới quay trở lại.

Ryoma vừa vào nhà, Soran đã nai nịt gọn gàng lập tức nói: "Ryoma, em phải đi." Thấy Tezuka không vào, Soran nhìn ra hướng cửa trước một chút.

"Buổi tối em định đi đâu?" Ryoma bắt đầu mặc áo khoác.

"Em đặt phòng khách sạn rồi, buổi tối em muốn ở một mình nghỉ ngơi một chút." Soran nói rõ ràng. Ryoma nhíu mi, nhìn cha mình ngồi một bên cười trộm, nói, "Để anh đưa em đi. Em chờ anh một chút." Nói xong, Ryoma lên lầu. Soran thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới Ryoma lại dễ nói như thế.

"Itsuki, Ryoma đâu?" Mười phút sau, Tezuka đi từ ngoài vào hỏi.

"Ở trên lầu." Soran chỉ chỉ lên trên, Tezuka vừa nghe, cũng đi lên lầu. Soran thì thắc mắc Ryoma đang làm gì mà lâu thế.

Gõ cửa, nói tên mình ra xong, Tezuka đi vào phòng Ryoma. Vừa vào, Tezuka liền lập tức đóng cửa lại, trong phòng, Ryoma đang online tra tư liệu ── những việc cần chú ý khi làʍ t̠ìиɦ đồng giới.

Tezuka ấn ấn thái dương, sau khi biết được Soran và Anthony bọn họ đã xảy ra quan hệ, anh cũng bắt đầu bổ sung kiến thức về phương diện này, nhưng hiển nhiên là Ryoma thì vẫn chưa.

"Tôi nghĩ rằng cậu sẽ muốn ở riêng với Itsuki-chan một đêm." Tezuka mở miệng.

"Trước khi em ấy đi, tôi sẽ ở riêng với em ấy một đêm." Ryoma tắt máy vi tính đi, xoay người lại, "Đêm nay tôi vốn không định cùng em ấy. . . Nhưng bây giờ. . ." Ryoma lại lấy cái chìa khóa ra, "Tôi đã cho rằng mình phải đợi thật lâu."

"Xuống phía dưới, nếu không Itsuki-chan sẽ lo lắng đấy." Tezuka đứng lên, thở sâu, "Tôi đi cùng cậu."

"Tezuka." Ryoma ngẩng đầu, vẫn không nhúc nhích.

"Tôi cũng lo lắng cậu sẽ không khống chế được chính mình, gần đây xác thực em ấy có chút mệt mỏi. Tôi sẽ ở trong phòng khác." Tezuka không yên lòng Soran, cuối cùng nhượng bộ.