Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 50: Cái bẫy(4)

"Cảm ơn anh, Tezuka." Ryoma đứng lên, không phải anh lo lắng mình không có kinh nghiệm làm Soran bị thương, mà là lo lắng mình mất đi lý trí làm Soran bị thương. Lần đầu tiên với Soran, anh không tự tin có thể khống chế chính mình. Có Tezuka, anh tin rằng đối phương sẽ đúng lúc anh không thể khống chế được mình mà đánh ngất anh. (Anh có chắc là ảnh sẽ đánh ngất anh, mà không phải sáp một chân????)

"Xảy ra chuyện gì?" Thấy hai người xuống lầu, Soran hỏi.

"Không có gì." Tezuka lấy mũ cho cậu đội, "Đi thôi." Tiếp theo anh lấy chìa khóa xe đưa cho Ryoma, "Cậu tới lái xe."

"Ừ." Mặc áo khoác thật nhanh, Ryoma không thèm nhìn ba mình đang đứng một bên cười mờ ám, lập tức đổi giày đi ra ngoài.

"Em ngồi tắc xi là được rồi." Chẳng hề biết "tai nạn" sắp phủ xuống, Soran chào tạm biệt Nanjiro và Rinko, đi ra cửa nói.

"Itsuki, nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay mệt mỏi rồi." Kéo Soran vào trong lòng, Tezuka che mắt cậu.

"Vậy tới thì gọi em." Dựa sát vào người Tezuka, Soran nhắm mắt lại, thực sự cậu cũng mệt mỏi.

Xe lái đi tới phía trước, chẳng qua không phải đi tới khách sạn.

Khi Soran đứng trước cửa một toà biệt thự màu đỏ, cậu kinh hoàng nhìn về hai người phía sau, vội vàng bỏ chạy.

"A!" Bị Ryoma kéo về ôm ngang lấy, Soran bắt đầu giãy dụa, "Em muốn đi khách sạn, em muốn ngủ ngon một giấc!" Hai người kia thật quá đáng!

"Backy, cho anh, anh không nhịn được nữa." Ryoma đứng ở cửa biệt thự hung hăng hôn Soran, cho đến khi đối phương mềm oặt xuống, anh mới ôm Soran bước nhanh vào cánh cửa đã bị Tezuka mở ra.

Đi tới một căn phòng ở lầu hai có chữ "Phòng ngủ" thật to ngoài cửa, Ryoma đá văng cửa, đi vào.

"Ryoma, thả em xuống, em muốn đi khách sạn!" Soran mặt mày xám ngoét hét lên, bộ dạng này của Ryoma thật là đáng sợ.

"Backy, cho anh." Đặt Soran lên chiếc giường phủ kín cánh hoa hồng, Ryoma đè xuống, ngăn chặn tiếng kêu đã đến miệng của Soran. Đèn ngủ trong phòng bị người bật lên, cửa phòng bị người đóng lại. Tezuka đứng ở cửa phòng, nghe một lúc, sau đó đi tới phòng sát vách.

"Backy, Backy, cho anh, anh sắp nổ tung rồi."

"Ryoma, anh. . . A. . . Anh thật quá đáng. . . Còn cả. . . Còn cả. . . A!"

"Ưm ưʍ. . ."

"Backy. . ."

Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, nhưng Tezuka có vẻ vẫn nghe thấy âm thanh từ sát vách truyền đến. Anh rót cho mình một cốc nước đá, đứng ở bên cửa sổ, làm tốt chuẩn bị một khi nghe thanh âm của Soran không đúng thì sẽ chạy sang. Chỉ là. . . Tezuka chau mày, yêu cầu của Ryoma làm anh thật sự vô cùng khó xử.