Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 50: Cái bẫy(2)

"Rinko-san. . . không muốn ôm cháu nội sao?" Soran thấp giọng hỏi, Echizen Ryoga anh trai Ryoma cũng không phải con đẻ của họ.

Rinko dừng lại, trầm tư một lát, mở miệng: "Cha mẹ cũng không thể luôn áp đặt hi vọng của mình lên con cái, như vậy là không công bằng với chúng. Chuyện con cái. . . Bây giờ các con còn trẻ, có lẽ sau này các con sẽ muốn nhận nuôi hoặc là dùng phương pháp khác. Khi nào đến lúc đó, các con cũng sẽ tự nghĩ đến thôi, dì và chú con không lo lắng."

"Rinko-san, con muốn ôm dì quá." Soran mở miệng. Rinko cười mở rộng hai tay, ôm lấy đứa con trai thứ ba của nàng.

... . .

"Ryoma, để chừa lại cho ba một chút, bánh nhân thịt đều bị con ăn rồi."

"Lão ba à, ba đã ăn rất nhiều."

"Backy, món này ăn ngon, lần sau em làm nhiều một chút."

"Vâng."

"Này này, thanh niên kia, phải tôn kính trưởng bối biết không, để bao giờ Backy đến Pháp rồi làm cho cậu, ta đây là khó được ăn một lần đó."

"... ."

Trên bàn cơm, ba người đàn ông tranh ăn đến bất diệc nhạc hồ, Soran và Rinko không tham gia chiến đấu, cười nhìn ba người tranh nhau.

"Cơm Backy làm ăn rất ngon." Rinko đã đoán trước được nên chỉ chuẩn bị chút ít cơm Tây, trước đó thì chia thức ăn mình và Soran làm thành hai phần riêng biệt.

"Sau này con sẽ thường xuyên về Nhật, làm cơm cho Rinko-san." Buông bát, ăn no nên Soran thoả mãn nhìn bàn ăn chậm rãi trở nên trống không.

"Backy, lần sau khi nào tới nhất định phải sớm nói cho ta biết." Nanjiro cắn đũa nói một câu, sau đó chém gϊếŧ một khối thịt bò bị Tezuka gắp lên, "Thanh niên, đồ ăn ở nước ngoài có rất nhiều chất đạm, không tốt cho sức khoẻ, về Nhật cậu nên ăn nhiều rau sẽ tốt hơn." Không khách khí cướp đi thịt bò, Nanjiro gắp cho Tezuka một gắp rau xanh.

Soran cười thầm trong lòng, nghĩ xem trước khi đi có nên làm riêng cho mỗi người một bàn ăn không. "Con đi chuẩn bị hoa quả." Không nhìn cuộc chiến giành thức ăn của ba người đàn ông nữa, Soran đứng dậy đi vào bếp.

"Em đi pha trà." Rinko ăn no rồi cũng rời bàn ăn, không thèm nhìn ông chồng đang cực kì quá quắt của mình nữa.

Ăn cơm xong, Tezuka đi toilet, Soran ở trong bếp giúp đỡ thu dọn, Nanjiro kéo Ryoma sang một bên, lén lút hỏi: "Buổi tối Backy ở đâu?"

Ryoma đầu tiên là nhìn lão ba vài lần, sau đó hiểu ra, mặt vụt đỏ: "Oyaji."

"Khụ khụ. . ." Nanjiro moi móc trong túi quần, lấy ra một cái chìa khóa, "Ở nhà có thể sẽ không tiện, ở khách sạn thì khó giữ bí mật, dù sao cái mặt này của con cũng có không ít người nhận ra. Ta có một người bạn ra nước ngoài nghỉ phép, cho ta mượn nhà trông coi, buổi tối các con đến đó đi." Nhét chìa khóa vào trong tay Ryoma, Nanjiro lại lấy một tờ giấy ra ghi địa chỉ, "Đây là địa chỉ. Yên tâm, ở đó rất an toàn, không có ai quấy rối các con đâu."

Nanjiro đưa đồ cho Ryoma đang ngố ra xong, hai tay đút trong ống tay áo xoay người đi, phút chót, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thanh xuân à thanh xuân, thật khiến người ta ước ao." Sau cùng còn quay đầu lại hỏi, "Buổi tối Tezuka có về nhà không?"

"O-ya-ji!"

Thấy Ryoma thẹn quá thành giận, Nanjiro phất tay bỏ đi.